Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 156: Được khen ngợi, thật không tồi

Sáng sớm hôm sau, Nam Tầm bị tiếng chuông đinh tai ngoài hành lang đánh thức.

“Cái quỷ gì thế, sao nơi này lại có tiếng chuông vào học vậy?” Nam Tầm mơ mơ màng màng ngồi dậy, trên đầu còn vểnh lên hai cọng tóc ngố.

Mấy người kia che lỗ tai ngủ tiếp, Lão Tam giải thích một cách hùng hổ: “Đây là tiếng chuông chạy buổi sáng, sau khi vang lên ba tiếng thì đi tập hợp tại đại sảnh tầng một, sau đó đi sân thể dục chạy vòng quanh. Có điều việc này không bắt buộc, rất nhiều người đều không muốn chạy.”

Nam Tầm đã tỉnh ngủ hơn chút, không khỏi tò mò hỏi: “Việc này còn có thể do mình quyết định?”

“Mỗi sáng sớm phải chạy năm ngàn mét, chạy đủ một tuần mới được tích năm điểm, đứa nào ngu mới đi!” Đỗ Phan nói thầm một tiếng, trở mình lại ngủ tiếp.

Lúc Nam Tầm mới vào đây, cảnh ngục cũng đã nói qua việc này. Trong ngục giam áp dụng thể chế tích điểm, biểu hiện càng tốt đẹp thì điểm càng nhiều, dựa vào điểm để giảm nhẹ hình phạt. Tích được mười điểm thì được giảm một ngày, nếu tích đủ 3650 điểm là có thể trực tiếp giảm một năm hình phạt.

Thấy tiếng chuông thứ hai đã vang lên, Lão Tứ và Lão Ngũ giãy giụa bò lên từ trên giường, mơ màng tròng quần áo lên người, sau đó như hai con cương thi di động ra ngoài.

Trong sáu người, thời gian thụ án của Lão Nhị, Lão Tứ và Lão Ngũ là ít nhất, nhưng Lão Nhị là quỷ ngủ, thà ngủ đến chết cũng không muốn đi tích ít điểm chẳng đáng một đồng tiền kia. Ngược lại, Lão Tứ và Lão Ngũ còn ngóng trông giảm hình sớm một chút ra ngoài, nên cũng không buông tha bất kỳ cơ hội kiếm điểm nào.

Nam Tầm nghĩ ngợi một hồi, cũng mặc áo tù đi xuống.

Lão Tam mơ màng nhìn bóng lưng cậu nhanh nhẹn nhảy xuống giường, cả kinh nói: “Tiểu Lục à, chú đi góp vui làm gì? Chú hoàn toàn không có kỳ ra tù mà cũng muốn kiếm ít điểm đấy sao?”

Nam Tầm nhếch miệng cười với hắn, quanh thân tự mang ánh sáng chói lòa như mặt trời nhỏ: “Dù là tù chung thân, biểu hiện tốt cũng sẽ biến thành tù có thời hạn, biến thành có thời hạn lại giảm nhẹ hình phạt, nói không chừng tôi sẽ ra ngoài trước các anh thì sao?”

Rót xong canh gà*, Nam Tầm chạy bạch bạch đi xa.

*Rót canh gà: nôm na thông não no jutsu =]]

Lão Tam ngồi bật dậy từ trên giường, đập bộp bộp hai lòng bàn tay vào mặt mình. Tiểu Lục bị xử vô thời hạn còn không từ bỏ hy vọng, chính mình chỉ bị xử hai mươi năm, dựa vào cái gì mà sa đọa như vậy?

Thế là Lão Tam cũng nhanh chóng mặc quần áo tử tế đi theo.

Lão Đại ngó gã, mắng một câu: “Bệnh tâm thần.”

Chờ đi đến đại sảnh tầng một, Nam Tầm thấy được chừng trăm người đã tự động lập đội, có điều hàng trước nhất có một người bị những người khác chủ động tránh xa, xung quanh trong vòng ba bước, không ai dám đến gần.

Người nọ cắm hai tay trong túi quần, hai chân hơi tách ra đứng nghiêm, càng tôn lên thân hình thon dài rắn rỏi của hắn.

Nam Tầm chỉ nhìn tư thế đứng đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng tinh thần phấn chấn của hắn, khác nhau rõ ràng so với những tên gật gà gật gù phía sau.

Báo một tiếng cho mấy người Lão Tam, Nam Tầm bay thẳng đến nơi người nọ.

Không có gì bất ngờ, phía sau đã có tiếng hít khí lạnh.

Thằng nhóc liều mạng, lại dám xông vào lãnh địa của Diêm La Vương!

Người đàn ông nổi bật như hạc trong bầy gà nghe được tiếng bước chân thì đột nhiên quay đầu qua, đôi mắt sắc lẻm hung ác.

Nhưng nhìn thấy người đến là Tô Mặc Bạch, vẻ ác liệt trong mắt người nọ liền thu lại, chờ người lại đây, trực tiếp giơ tay vò đầu cậu một phen.

“Tiểu Bạch, cậu tới chạy buổi sáng?” Diêm La hơi nhướng mày, nói.

Nam Tầm đứng trước mặt hắn, trả lời một cách đương nhiên: “Đúng vậy, không thì em tới làm gì? Nhưng mà anh, không phải anh sắp được ra tù sao, anh còn cần vài điểm này làm gì?”

Diêm La cười cười nhìn cậu: “Biết trước khi vào đây, mỗi ngày anh dậy mấy giờ không? Năm giờ. Dậy sớm luyện quyền đánh người, bây giờ chẳng qua chạy mấy vòng, chỉ có thể coi như làm nóng người.”

Nam Tầm nghĩ ngợi một chút, đột nhiên ồ lên: “Em hiểu rồi! Cho nên lúc anh ngứa tay liền tóm lấy một tên không vừa mắt để đánh nhau, thuận tiện luyện tay.”

Diêm La lại vò đầu cậu, trong mắt chứa ý cười: “Lời này cũng chỉ có cậu dám nói thẳng mặt anh.”

Nam Tầm mừng rỡ nhe răng: “Vì vậy em mới là đàn em của anh, bọn họ không phải.”

Lúc này, tiếng chuông thứ ba reo lên, cảnh ngục ghi lại số thứ tự của mấy người, trực tiếp dẫn đi sân thể dục.

Một khi đã chọn chạy buổi sáng thì có quỳ cũng phải chạy xong, trên sân thể dục có mười mấy cảnh ngục nhìn chằm chằm, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ lười biếng giữa đường. Muốn lười trộm, cảnh ngục sẽ trực tiếp dùng dùi cui nói chuyện.

Tới sân thể dục, tù nhân khu B đã tập hợp xong, Nam Tầm liếc một cái đã thấy Quý Hà khu B đứng đằng trước.

Tầm mắt Quý Hà xẹt qua từ Diêm La đứng đầu bên này đến trên người Nam Tầm, sau đó lại nhìn thẳng.

Bình thường tù nhân hai khu giam giữ không xâm phạm lẫn nhau, nhưng ngầm đánh nhau là chuyện thường ở huyện, có điều ngục bá hai khu còn chưa bao giờ đánh nhau. Quý Hà trước khi vào ngục giam là tay đấm bảng vàng nổi danh, nghe đồn đã từng tay không giết chết hơn hai mươi kẻ mang vũ khí; mà Diêm La Vương thì càng khỏi phải nói, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu lăn lộn trên đường, đến cuối cùng leo lên vị trí người đứng đầu, trong khoảng thời gian đó có không ít kinh nghiệm gió tanh mưa máu.

Hai người này đối đầu, cũng không biết ai thua ai thắng. Có điều Quý Hà là người biết co giãn, bình thường nhìn thấy Diêm La Vương, y cũng nhượng bộ ba phần.

Cảnh ngục sửa lại đội ngũ, tiếng còi thổi lên, bốn người một đội liền bắt đầu chạy vòng quanh sân. Vừa bắt đầu vẫn còn chỉnh tề, nhưng sau ba vòng, đội ngũ liền tan, có người đã không chạy được nữa, rơi xuống xa xa phía sau.

Diêm La điều tốc chạy chậm, nghiêng đầu nhìn cậu bé theo sát bên cạnh mình, xì một tiếng: “Không nhìn ra nha Tiểu Bạch, tố chất cơ thể cũng không tồi.”

Lúc hắn nói chuyện, giọng nói không hề mang theo thở dốc, làm sao giống đang chạy năm ngàn mét, rõ ràng thanh thản nhàn nhã như đi bộ vậy.

Người đàn ông chạy bộ kéo duỗi cơ bắp, đánh tay theo quỹ đạo nhỏ, nện bước vững vàng, chân dài mê người, tất cả đều thành phong cảnh xinh đẹp trong mắt một đám đàn ông thô thiển phía sau.

Mặc kệ là nam hay nữ đều thích chiêm ngưỡng những thứ tốt đẹp.

Đương nhiên, đám đàn ông thở như chó chết phía sau chỉ dám lén lút ngắm nhìn cơ thể Diêm La Vương. Không phải bọn họ túng, mà thật sự là hình ảnh Diêm La Vương đầy máu tanh vẫn quanh quẩn trong đầu họ, không thể tan đi.

Nam Tầm hơi thở dốc, cậu biết vài kỹ xảo chạy cự li dài, hơn nữa Tô Mặc Bạch còn thường chơi bóng rổ, tố chất cơ thể không tồi.

“Anh, vài vòng còn lại em không theo anh nữa. Em phải giảm tốc độ, nếu không không kiên trì nổi.” Nam Tầm khẽ thở gấp nói một câu, sau đó liền chậm lại.

Diêm La vỗ vỗ vai cậu khen ngợi: “Đã thực không tồi.”

Nói xong, hắn liền tăng nhanh tốc độ, lập tức ném Nam Tầm một đoạn dài.

Nam Tầm trợn tròn cả mắt.

Cho nên vừa rồi anh ta cố ý thả chậm tốc độ chạy cùng với mình? Cậu tự cho là cố gắng đuổi theo tốc độ của đối phương, nhưng thực ra trong mắt đối phương, cậu chính là một con rùa đen chạy chậm rì rì?

Hết Chương 156: Được khen ngợi, thật không tồi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page