Danh sách chương

Đôi mắt Diêm La hơi cụp xuống, ngón trỏ rảnh rỗi gõ nhẹ trên mép giường cái được cái không.

Nói thật, bình thường cặp mắt kia của Diêm La sắc bén đến độ tựa hồ mang theo dao, nhìn người ta mà cứ như phi dao xoèn xoẹt. Nhưng lúc này, hắn hơi cúi xuống đang nghiêm túc tự hỏi điều gì, đôi mắt kia liền thu lại sắc nhọn, gương mặt đẹp trai cũng mềm mại theo, nhìn không những không đáng sợ mà còn rất quyến rũ.

Lớn lên như vậy mà đi làng giải trí, nổi tiếng chỉ là chuyện trong một giây!

Tầm mắt Nam Tầm dời sang bên được một lúc, lại không nhịn được liếc trở lại, lén lút nhìn lưng người đàn ông với đường cong săn chắc tuyệt đẹp, thầm nghĩ: Đáng tiếc có hơi nhiều sẹo, người như thế muốn đi làng giải trí cũng chẳng ai dám nhận.

Nam Tầm đang liếc trộm đấy, người đang nằm sấp kia bỗng nhiên nhìn chằm chằm cậu sắc lẻm.

Nam Tầm bị bắt tại trận.

Diêm La ngẩn ra, sau đó vui vẻ: “Tiểu Bạch, vừa rồi cậu đang nhìn lén anh?”

Nam Tầm hào phóng thừa nhận: “Anh, em rất sùng bái anh. Sau khi nghe được sự tích về anh, anh đã thành nam thần trong lòng em rồi.”

Diêm La liếc cậu một cái: “Người trẻ tuổi các cậu ấy à, năm phút lại đổi nam thần một lần. Nói không tin được.”

Nam Tầm yên lặng trợn trắng mắt, làm như anh già lắm vậy, nhìn dáng vẻ cũng không quá hai bảy hai tám tuổi đâu.

“Tiểu Bạch à, anh nhìn cậu rất hợp mắt. Về sau anh muốn giữ cậu lại bưng trà rót nước, cậu tình nguyện hầu hạ anh không?” Diêm La đột nhiên hỏi một câu.

Giọng điệu như ban ân này làm Nam Tầm thầm nghẹn lòng.

“Tình nguyện, tình nguyện chứ ạ. Anh, đây chính là anh tự nói nha, không được phép đổi ý. Em tưởng thật rồi đấy.” Trên mặt Nam Tầm là bộ dáng vui mừng, đôi mắt kia lóe lên tia sáng.

“Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của cậu này.” Diêm La cười mắng một câu, không nhịn được duỗi móng vuốt xoa đầu cậu, lại không nghĩ tới cậu bé này có mái tóc mềm vô cùng, vuốt thật thoải mái.

“Anh, sau này em có thể đi tắm với anh không?” Nam Tầm tận dụng mọi thời cơ, vội vàng hỏi.

Cậu nghĩ rồi, nếu như phải chọn tắm cùng với một đám đàn ông thô lỗ hay tắm cùng Diêm La Vương, cậu chắc chắn sẽ chọn phương án thứ hai.

Diêm La nghiêng đầu nhìn cậu, cười cười nói: “Cậu bé có không ít tính toán đấy nhỉ?”

Âm cuối giương lên tỏ vẻ tâm trạng của hắn không tệ.

Nam Tầm vội biện giải cho mình: “Anh tắm một mình cũng không người phục vụ, mà em có thể đấm lưng xoa bóp cho anh, như bây giờ này.”

“Được, anh cảm thấy cậu rất thuận mắt, sau này chỉ cần đừng làm chuyện gì khác người sau lưng anh, anh sẽ che chở cậu.” Diêm La không nhịn được lại xoa nhẹ đầu cậu một phen.

“Anh, anh đừng xoa, kiểu tóc của em bị anh làm hỏng rồi.” Nam Tầm có chút bất mãn vỗ bay móng vuốt của hắn.

Vào lúc này Diêm La thực sự ngây ngẩn cả người, hắn nhìn bàn tay bị đánh bay của mình, trên mu bàn tay còn lưu lại vết đỏ. Cậu bé dùng sức rất lớn, hắn da dày thịt béo như thế cũng bị đánh đỏ.

Qua nhiều năm như vậy, có ai còn dám đánh hắn chứ, cho dù là cô bé trong nhà kia cũng rất sợ hắn. Cậu bé này xem như người đầu tiên, cứ việc chỉ là đánh tay hắn một cái.

Nam Tầm cũng ý thức được đối phương không phải con chuột bạch hiền lành, vội vã nâng bàn tay nóng hầm hập kia lên thổi mấy lần, cười khan nói: “Anh, vừa nãy em đùa thôi. Anh có đau không ạ, em thổi cho anh chút nữa nha?”

Diêm La không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Nam Tầm không ngờ hắn lại ừ, không thể làm gì khác hơn là vui vẻ nâng bàn tay chẳng bị cái rắm gì thổi trái thổi phải.

“Được rồi, không còn sớm nữa, về thôi.” Diêm La rút tay lại, lười biếng ngáp một cái.

Nam Tầm còn ước gì chạy nhanh đi, vội đáp lời: “Đúng rồi, anh, vừa nãy em thấy vài bóng người ngó vào đây, kết quả liền bỏ chạy mất dép như gặp quỷ vậy.”

Diêm La vươn vai, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tắm hơi lâu chút.”

Diêm La lấy bộ tù phục để thay của mình, động tác mặc vào không nhanh không chậm. Vẻ ưu nhã kia làm sao giống mặc áo tù, rõ ràng như đang mặc đồ định chế xa hoa gì đó.

Hai người đi một trước một sau ra nhà tắm, bên trong góc có mấy người ngó dáo dác qua đây, vừa nhìn liền thấy Diêm La Vương đang đi chung với một người khác, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Đây là ai, Diêm La Vương đó, có ai từng gặp Diêm La Vương đi chung với người nào? Diêm La Vương chính là hiệp khách độc hành nổi danh trong ngục giam, sau một trận chiến với Đao Sẹo, thanh danh truyền xa, đến ngay cả ngục bá khu B Quý Hà thấy hắn cũng phải nhượng bộ ba phần.

Người trong góc lại tập trung nhìn tiếp, ơ, thằng nhóc bên cạnh không phải người vừa đánh bại Đao Sẹo kia sao, hình như gọi là cái gì Tô Mặc Bạch. Tên tuy có vẻ nho nhã, nhưng đến lúc đánh người cũng đủ tàn nhẫn.

Đợi hai người kia đi xa, đám người lén lút đoán mò mới đi ra, cuối cùng kết luận một sự thật không có khả năng: Lão nhân gia Diêm La Vương, hắn hình như thu đàn em!

Tiến vào khu phòng giam, Nam Tầm đặc biệt tri kỷ đưa đại ca mới đến tận tầng ba, nhìn hắn tiến vào phòng giam 419, đồng thời đóng cửa ầm một tiếng, cậu mới xuống tầng hai về phòng giam của mình.

Đều nói ngục giam Mỹ Hoàn không đặc cách ai, nhưng vừa rồi Nam Tầm len lén liếc một chút, phòng giam 419 này rõ ràng chỉ có một cái giường, còn không phải giường tầng như mọi người kia, trong phòng dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, chẳng hề giống phòng giam chút nào.

Một mình Diêm La Vương ở trong phòng tù này, muốn làm gì thì làm, cuộc sống khẳng định vô cùng thoải mái.

Sau khi Nam Tầm trở lại phòng giam 242, cả phòng năm người cùng đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Đỗ Phan có chút hiếm lạ nói: “Vậy mà không bị thương chút nào.”

Nam Tầm liếc xéo hắn, cười khẩy một tiếng: “Đỗ Phan, xem như chúng ta đã kết oán rồi.”

Anh Thiết hơi lúng túng sờ đầu mình: “Tiểu Lục à, chuyện này đúng là anh hai của cậu không tử tế. Đương nhiên đại ca không nhắc nhở cậu, đại ca cũng không tốt.”

Lão Tam ngập ngừng nói: “Vốn tôi đã muốn nhắc nhở Tiểu Lục, kết quả Lão Nhị bảo tôi câm miệng.”

Đỗ Phan ôm vai Nam Tầm tỏ vẻ anh em tốt, đang muốn nói cái gì, lại bị Nam Tầm nắm chặt tay vặn mạnh ra sau lưng, lúc này liền đau đến kêu to ra tiếng: “Anh sai rồi, sai rồi! Xin Tiểu Lục thương xót, tha anh một mạng đi. Anh hai cậu tay chân già yếu, không chịu nổi cậu vặn như thế đâu, sẽ gãy, gãy thật đấy! A, a a a a~”

Nam Tầm đạp hắn sang bên, bây giờ cậu có chỗ dựa, không sợ đắc tội người nào. Dù cả phòng năm người này có bắt tay chỉnh cậu, cậu cũng không sợ.

Có mấy người ấy à, chính là thích ăn đòn, không làm chút gì cho xem là những người này sẽ được nước lấn tới, cảm thấy cậu dễ lừa.

Đỗ Phan rên mấy tiếng, xoa eo với cánh tay của mình: “Tiểu Lục, cậu ra tay ác thật, không phải anh chỉ không nói cho cậu Diêm La Vương ở nhà tắm sao.”

Nam Tầm đặt mông ngồi lên giường Lão Nhị, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng thanh thản nhàn nhã.

Ánh mắt cậu sâu kín đảo qua mấy người: “Tôi biết các người cảm thấy tôi quá thuận buồm xuôi gió, trong lòng thấy khó chịu, cho nên muốn tôi nếm chút mùi đau khổ. Nhưng người như tôi ấy, trời sinh mệnh tốt, ông trời không nỡ để tôi chịu khổ, các người có ước ao đố kỵ cũng vô dụng.”

Lúc thiếu niên nói lời này, cằm khẽ nhếch lên, khóe mắt híp lại, thiếu chút nữa không dùng lỗ mũi nhìn mấy người, vênh váo không chịu nổi.

Tôi có chỗ dựa tôi sợ ai.

Hết Chương 154: Vênh váo, tôi có chỗ dựa.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page