Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 105: Về sau, trẫm tự mình động thủ 

Edior: Tiểu Meow

Ảnh Nhị và Ảnh Tam vừa nghe lời nói âm trầm này của Hoàng thượng, sợ tới mức vội vàng dập đầu.

Ảnh Tam nói: “Chủ tử, cho dù thuộc hạ gan lớn bằng trời, cũng không dám mơ ước người của chủ tử! Xin chủ tử minh xét!”

Ảnh Nhị hơi trấn định một chút, liền giải thích: “Chủ tử bớt giận! Vừa rồi là vì thấy Tần Mỹ nhân cắt mệnh căn của Ảnh Ngũ, Ảnh Tứ thiếu chút nữa bị hạ độc thủ, cho nên dưới tình thế cấp bách, trước tiên cứu ra hai người này. Chủ tử chờ một lát, hai người thuộc hạ lại đi một chuyến, nhất định khiến Tần Mỹ nhân phải khuất nhục!”

Ảnh Nhị nói xong, định lôi kéo Ảnh Tam hành động. Không ngờ người trước mắt đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Không cần! Không phải tiện nhân này nói trẫm là rùa đen rụt cổ hay sao, về sau trẫm sẽ… Tự, mình, động, thủ.”

Ảnh Nhị và Ảnh Tam hai mặt nhìn nhau, có chút không thể hiểu được “tự mình động thủ” trong miệng Hoàng thượng.

Vũ nhục Tần Mỹ nhân sao? Chỉ sợ trong hậu cung này, bị Hoàng thượng “vũ nhục” là chuyện người đàn bà nào cũng ước gì được như thế. Hoàng thượng tự mình đi vũ nhục, há chẳng phải là tiện nghi cho nữ nhân này?

Thật ra, bọn họ càng khó hiểu hơn là, Tần Mỹ nhân này rốt cuộc đã chọc giận Hoàng thượng thế nào, chẳng lẽ vì có quan hệ với Tần gia?

Không giống lắm.

Mấy ngày nay Hoàng thượng ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày đều nhớ tới Tần Mỹ nhân. Đương nhiên, không phải kiểu “nhớ kia”, mà là nghĩ làm thế nào khiến Tần Mỹ nhân sống không bằng chết.

Ở sâu trong nội tâm Ảnh Nhị đã sinh lòng trắc ẩn, hôm nay giơ kiếm chạm tới ánh mắt trong suốt của nữ nhân, thái độ quả cảm, chỗ nào giống “dâm oa đãng phụ” trong miệng Hoàng thượng?

Chờ mấy ảnh vệ lui ra, Yến Mạch Hàn khoanh tay đi qua đi lại vài bước, sau đó đi đến cung Trì Mộ.

Lòng bàn chân hắn phảng phất có gió, có loại cảm giác vội vàng không nói nên lời.

Không thích hợp, Tần Bộ Diêu như vậy thật không thích hợp. Kiếp trước tính cách nàng ta cũng có vài phần cương liệt, cương liệt đến sinh ra tính kiêu căng, mặc dù lớn lên kiều diễm như đào lý cũng khiến người ta không có hảo cảm. Nhưng một đời này, nàng phảng phất thu liễm vài phần kiêu ngạo, chút cương liệt kia lại có vẻ phá lệ động lòng người.

Yến Mạch Hàn rất nhanh đã đi đến bên ngoài cửa cung Trì Mộ.

Bên ngoài cửa cung lạnh lẽo, treo một cái đèn lồng cũ nát xiêu xiêu vẹo vẹo. Tuy rằng trong bóng đêm thấy không rõ lắm, nhưng kẻ đã vụng trộm tới vô số lần như hắn biết rõ, đèn lồng rách nát này được phủi sạch tro bụi, cực kì sạch sẽ.

Vốn là sân viện cũ kĩ, nay đã được dọn dẹp thật ngăn nắp chỉnh tề. Cỏ dại trong viện không thấy nữa, thay vào đó là rau xanh xanh mướt và các loại hoa cỏ tản ra hương thơm, tranh nhau khoe sắc tươi tốt.

Ánh mắt Yến Mạch Hàn trong một chớp mắt hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh, thay thế đó là một nỗi hận thấu xương dâng trào. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên đời trước, vào thời điểm hắn bị buộc uống độc dược xuyên tràng trong lao, tiếng pháo trúc với tiếng trống bên ngoài vang dội đến cỡ nào.

Ha hả, thật là khắp chốn mừng vui, có ai còn nhớ rõ hắn trong tù?

Hắn hận Hiền vương Yến Mạch Ngọc, hắn càng hận Tần Bộ Diêu, là nàng ta và Yến Mạch Ngọc nội ứng ngoại hợp. Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không bị thua thê thảm đến thế.

Thật là một đôi cẩu nam nữ. Nếu hắn đã bò về từ địa ngục, một đời này hắn tuyệt đối sẽ không cho bọn họ sống tốt!

Chợt nghĩ đến gì đó, khóe miệng hắn hơi cong lên.

Yến Mạch Hàn không tiếp tục nhìn cung Trì Mộ nữa. Hắn chuyển bước chân, trực tiếp đến cung Thần Hi của Lý Thục phi.

Bởi vì đến bất ngờ, nên Lý Thục phi cũng không biết Hoàng thượng giá lâm tới cung điện nàng ta.

Trong điện, nữ tử mặc váy lụa Yên La màu hồng nhạt đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, nha đầu bên cạnh thật cẩn thận mà quạt cho nàng.

“Nương nương, hình như hôm qua Hoàng thượng đi Vương Sung viện.” Một nha đầu thiếp thân khác bưng đến một ly trà, sau đó tức giận bất bình nói: “Vương Sung viện kia là thứ gì, thế nhưng cũng dám tranh sủng với nương nương.”

Mắt hạnh xinh đẹp của Lý Thục phi hơi hơi khép hờ, cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua là con gái một quan ngũ phẩm nho nhỏ, cũng vọng tưởng tranh với bổn cung? Hoàng thượng cũng chỉ mới mẻ nhất thời thôi. Ai cũng nói người xinh đẹp nhất trong hậu cung này chính là Tần Bộ Diêu, nàng ta còn là con gái tướng môn. Nhưng vậy thì sao, vào cung mới ba tháng đã bị Hoàng thượng ghét bỏ, ha ha ha…”

Nha đầu bên cạnh cũng cười theo: “Cả cái hậu cung này, ai có thể so với nương nương. Bây giờ chính nhất phẩm tứ đại cung phi, vị trí Hiền phi và Quý phi còn đang bỏ trống, mà Đức phi không đáng khiến chúng ta phải sợ hãi. Nương nương đã là một đại cung phi, chỉ cần Hoàng thượng vẫn ân sủng, nương nương có thể trường thịnh không suy.”

Lý Thục phi nổi hứng thú, cầm kéo cắt tỉa hoa mẫu đơn một phen. Nghe xong lời này của nha đầu, đột nhiên đường kéo cắt lìa cành một đóa hoa đang nở rộ.

Trong nháy mắt ánh mắt nàng ta trở nên âm trầm: “Hoa đẹp rồi cũng tàn, tuổi trẻ qua mau, ngươi thật sự cho rằng Hoàng thượng có thể sủng bổn cung cả đời? Hiện tại bổn cung tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng sớm muộn gì sẽ có ngày tuổi già sắc suy. Lúc này bổn cung cần chính là một hài tử, một vị hoàng tử có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử!”

Lời này nói xong, nha hoàn vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Nương nương, người nói cẩn thận, chú ý tai vách mạch rừng.”

Lý Thục phi không để bụng: “Cả cái cung Thần Hi này, nha hoàn, thái giám, tất cả đều là người của bổn cung, sợ cái gì? Nếu dám phản bội bổn cung, Minh Nguyệt bị đánh chết lần trước chính là kết cục của các ngươi!”

Nha hoàn, thái giám liên can ở đây đều vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ/ nô tài thật không dám!”

Nhưng tâm tình Lý Thục phi vẫn không tốt, không chỉ không tốt, còn phi thường không xong.

Ở trong mắt mọi người, Hoàng thượng đều luôn sủng nàng thế này thế kia. Nhưng chỉ có chính nàng biết, Hoàng thượng chưa từng chân chính sủng hạnh nàng!

Nếu nàng nói với người khác, mấy đêm Hoàng thượng sủng hạnh kia, chỉ là đơn thuần cùng nàng đắp chăn nói chuyện phiếm, đoán rằng sẽ chẳng có một ai tin tưởng.

Nhưng mà Lý Thục phi rất rõ ràng, không thể vẫn luôn như vậy, nàng nhất định phải có một hoàng tử.

Yến Mạch Hàn đứng ở ngoài điện nghe góc tường thật lâu. Ánh mắt hắn dần trầm xuống, đáy mắt nồng đậm sự chán ghét.

*Nghe góc tường: nghe trộm

Hắn vừa mới trùng sinh, nhìn lại cả đời trước của mình, cũng chỉ phát hiện một nữ nhân không bỏ đá xuống giếng, đó chính là Lý Thục phi.

Tuy rằng sau đó khi hắn trở nên nghèo túng, Lý Thục phi đã bị Tần Bộ Diêu giết chết, nhưng ở trong trí nhớ, lúc nữ nhân này còn sống đã lưu lại ấn tượng tốt trong lòng hắn.

Cho nên ngay từ đầu hắn sủng nàng, thậm chí không nỡ nhẫn tâm “sủng hạnh” nàng.

Nhưng đã trải qua lòng người ấm lạnh, hắn rất giỏi xem mặt đoán ý. Thời gian dài, hắn phát hiện ra Lý Thục phi sớm đã không còn là Lý Thục Phi đơn thuần trong trí nhớ. Vốn dĩ đời trước cảm thấy nàng đơn thuần, đại khái lúc ấy hắn còn quá non nớt, không nhìn ra nữ nhân này đeo mặt nạ.

Có điều hắn cho rằng, chẳng qua Lý Thục phi chỉ có chút chút thông minh, không ngờ được nàng ta là một nữ nhân có dã tâm đến vậy.

Vì sao không thể giả bộ lâu hơn chút? Vì sao không thể giống Tần Bộ Diêu, chẳng sợ hắn âm thầm quan sát mấy tháng, cũng không lộ ra chút dấu vết nào?

Tiện nhân kia che giấu tốt quá, tốt đến mức thiếu chút nữa hắn cho rằng những sự việc đời trước chỉ là một cơn ác mộng.

CHƯƠNG 106: Bí mật động trời, không thể làm chuyện đó Editor: Tiểu Meow

Yến Mạch Hàn thu liễm sự chán ghét trong mắt, tăng mạnh tiếng bước chân đi về phía cung Thần Hi.

Thái giám gác đêm ở cửa cung vừa thấy Hoàng thượng tới, vội vàng quỳ lạy trên mặt đất, giọng oang oang kêu lớn: “Hoàng thượng giá lâm ——”

Khi Yến Mạch Hàn bước vào cung Thần Hi, Lý Thục phi đã thay đổi thành tư thái nàng ta tự cho là mê người nhất tới đón tiếp.

“Thần thiếp kiến quá* Hoàng Thượng.”

*gặp qua

Lý Thục phi hơi hơi hành lễ, đầu cúi xuống lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, y phục bằng vải sa mỏng nhẹ mơn trớn phác hoạ ra thân hình đẹp đẽ quyến rũ.

Yến Mạch Hàn phất tay liền ngồi vào một bên: “Ái phi đứng dậy đi.”

Lý Thục phi hơi ngẩn ra. Bình thường vào lúc này, khẳng định Hoàng thượng sẽ tự mình đỡ nàng đứng dậy, hôm nay sao không có?

Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng được không tốt lắm?

“Hoàng thượng, sao người không phái người báo trước một tiếng để thần thiếp chuẩn bị cho tốt. Nếu lỡ thần thiếp ngự tiền thất nghi* thì phải làm sao?” Lý Thục phi oán trách mà nhìn hắn.

*Ngự tiền thất nghi: Thất lễ trước vua

Nếu như không nghe được lời nói vừa rồi của Lý Thục phi, Yến Mạch Hàn sẽ vui vẻ mà diễn cùng nàng ta. Nhưng hiện tại hắn cũng lười phải ứng phó.

“Thế nào, ái phi không chào đón trẫm?” Yến Mạch Hàn mắt lạnh nhìn nàng ta.

Lý Thục phi vội vàng nói: “Sao lại thế được, Hoàng thượng tới cung Thần Hi, thần thiếp cao hứng còn không kịp nữa là.”

Nói xong, Lý Thục lại dâng trà rồi đấm vai cho hắn.

Chỉ là đôi tay kia nhéo nhéo một chút liền sờ vào vạt áo nam nhân.

Đôi mắt Yến Mạch Hàn hơi hơi nheo lại, trong mắt chợt có hàn quang xẹt qua.

Yến Mạch Hàn cầm cổ tay nàng ta, nắm chặt đến nỗi Lý Thục phi nhíu mày.

“Hoàng thượng, người nắm đau thần thiếp.” Lý Thục phi oán trách nói.

Yến Mạch Hàn nghe được nhưng lực tay vẫn chưa giảm bớt. Trên bờ môi mỏng thoáng qua vẻ cười nhạo: “Ái phi, có phải nàng vẫn luôn muốn trẫm thương nàng phải không?”

Lý Thục phi mặt đỏ hồng, vẻ mặt thẹn thùng mà gọi một tiếng: “Hoàng thượng ~”

“Trước kia sợ làm đau ái phi. Nếu ái phi thích, đêm nay trẫm sẽ thành toàn cho nàng.” Nói xong lời này, tay áo Yến Mạch Hàn vung lên, đèn ở nội điện vụt tắt trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Lý Thục phi bị ôm trong lồng ngực một nam nhân cường tráng.

Nam nhân không nói hai lời liền bắt đầu cởi xiêm y nàng ta, sau đó đè lên giường, sủng hạnh nàng.

Lý Thục phi bị đau kêu một tiếng. Qua một thời gian sau, tiếng kêu thảm thiết liền thay đổi ý vị.

Nửa canh giờ sau, Lý Thục phi hôn mê ngất đi, mà hắc y nhân đang đè trên người nàng ta vội đứng dậy, bay nhanh ra ngoài cửa sổ.

Hắc ảnh nửa quỳ trên mặt đất, chờ người trước mắt phân phó.

Mà người đứng trước hắn, không phải người khác, lại chính là người vốn nên ở trong điện điên loan đảo phượng cùng Lý Thục phi – Yến Mạch Hàn.

“Ảnh Đại, sự việc này chỉ có ngươi biết, trẫm biết, trời biết, đất biết. Nếu như có người thứ ba biết được, ngươi hẳn là biết thủ đoạn của trẫm.” Yến Mạch Hàn mặt vô cảm nói.

Hắc y nhân vội vàng dập đầu nói: “Thuộc hạ không dám!”

Yến Mạch Hàn cười lạnh nói tiếp: “Ta đoán ngươi cũng không có cái gan này. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe trẫm an bài, việc tốt đẹp này ngươi vẫn có thể tiếp tục làm. Nếu…”

Hắc y nhân cúi càng thấp xuống, trả lời: “Tính mạng của thuộc hạ sớm đã thuộc về chủ tử. Cho dù Hoàng thượng sai thuộc hạ làm gì, thuộc hạ đều cam tâm tình nguyện đi làm, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu.”

Trên thực tế, so với việc được phân đi làm cái gọi là việc tốt đẹp này, hắn càng tình nguyện cùng Ảnh Nhị và Ảnh Tam đi làm việc mũi đao dính máu.

Từ khi nhận được việc bí mật này, hắn không có một ngày ngon giấc. Hiện tại nữ nhân hắn ngủ đều là của Hoàng thượng, đây chính là tội lớn đáng bị chém đầu. Càng đáng sợ hơn nữa, hắn đã biết một bí mật kinh thiên động địa của Hoàng thượng.

Đó chính là, Hoàng thượng… Không thể giao hợp!

Mỗi ngày Ảnh Đại đều vượt qua trong tâm trạng kinh hãi, run sợ. Nghe nói khi Ảnh Ngũ đi làm nhiệm vụ, mệnh căn* đã bị Tần Mỹ nhân cắt. Mà hiện tại, hắn tình nguyện người bị cắt mệnh căn là hắn.

*Mệnh căn: chân thứ ba của đàn ông.

“Ảnh Đại, trẫm lại cảnh cáo ngươi, tuy rằng trẫm cho phép ngươi phát sinh quan hệ với nữ nhân trong hậu cung. Nhưng ngươi phải rõ ràng, chung quy các nàng vẫn là nữ nhân của trẫm, cho nên ——”

Yến Mạch Hàn dừng một chút, giọng âm lãnh: “Ngươi đừng bao giờ động lòng với bất kì ai. Nếu bị trẫm phát hiện, trẫm lập tức giết ngươi….. Thôi, từ trước đến nay ngươi làm việc hợp tâm ý trẫm, trẫm không thể vì một lần sai lầm liền lấy tính mạng ngươi. Đến lúc đó, trực tiếp sẽ phế mệnh căn của ngươi.”

Ảnh Đại run lên một cái, cực kì muốn nói với Hoàng thượng: Những nữ nhân rắn rết đó trong hậu cung, thuộc hạ tiêu thụ không nổi. Không bằng hiện tại người thật sự phế mệnh căn của thuộc hạ luôn đi.

Nhưng hắn không có gan nói như vậy, cũng chỉ có thể không ngừng biểu đạt lòng trung thành.

Yến Mạch Hàn sâu kín mà liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi chắp tay sau lưng rời đi.

Nói đến thật buồn cười, đời này hắn không thể giao hợp, chính mình tự đội nón xanh cho mình nhưng hắn không hề cảm thấy nghẹn khuất. Chỉ cần có thể từng bước từng bước giết chết những kẻ đã từng bỏ đá xuống giếng, nhìn tình trạng thê thảm của bọn chúng trước khi chết, hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Hôm nay, tâm trạng Yến Mạch Hàn rất tốt. Sau khi hắn đi thăm không dưới hai mươi tẩm cung của các phi tần, rốt cuộc hắn đã có được đáp án mà mình hài lòng.

Nữ nhân hậu cung này có nhiều nhất là tâm địa gian giảo*, mà hiểu rõ nữ nhân nhất vẫn là nữ nhân. Cho nên hắn hỏi mấy nữ nhân đó cùng một vấn đề: Làm thế nào mới có thể khiến một nữ nhân sống không bằng chết.

*gian giảo: gian xảo, giảo hoạt

Lúc mới bắt đầu, những nữ nhân đó vì muốn cho hắn thấy tâm tư đơn thuần không rành thế sự của mình, nói thật khiêm tốn. Cái gì mà một ly rượu độc xuống bụng, cái gì mà ban ba trượng lụa trắng, cái gì mà lăng trì xử tử.

Sau đó có một phi tần ngoan độc nói hủy đi sự trong sạch, được Yến Mạch Hàn thưởng rất nhiều đồ trang sức. Lúc này các phi tần mới bắt đầu sôi nổi hiến kế.

Có người nói, hủy dung, khiến ả ta trở thành quái vật xấu xí.

Có người nói, cho tên ăn mày xấu nhất nước Đại Yến làm nhục ả.

Có người nói, hạ độc dược phát tác định kỳ, khiến ả ta đau đớn muốn chết.

Còn có người nói, không gì thống khổ hơn là nữ nhân không được làm mẹ. Trực tiếp ban cho ả một chén canh tuyệt tử, cả đời không thể làm mẹ được.

Biện pháp của các nữ nhân này cái sau càng độc hơn cái trước. Mà Yến Mạch Hàn vừa lòng nhất lại là đáp án của Lý Thục phi.

Khi Lý Thục phi nói, giọng điệu rất ôn nhu: “Cách khiến một nữ nhân đau đớn nhất đến nỗi muốn chết là để nàng ta đào tim đào phổi mà yêu một người nam nhân. Vào lúc nàng yêu đến nỗi nguyện ý chết vì nam nhân này, hãy dứt khoát mà vứt bỏ, tận tình mà châm chọc, nhục nhã nàng ta.”

Vì muốn thưởng cho Lý Thục phi vì đã dâng lên một biện pháp tốt, đêm đó Yến Mạch Hàn nghỉ ở trong cung nàng ta, để Ảnh Đại hung hăng mà yêu thương.

Nghe nữ nhân kia phóng đãng, rên rỉ ngọt ngấy, trong mắt Yến Mạch Hàn tất cả đều là châm chọc cùng chán ghét. Nhưng mà rất nhanh, hai bên khóe miệng của hắn nhoẻn lên.

Đột nhiên tâm tình thật tốt.

Khó có được tâm tình tốt như vậy nên lúc lâm triều, Yến Mạch Hàn không có làm khó dễ văn võ bá quan.

Văn võ bá quan cảm thấy hôm nay mặt trời có thể mọc ra từ đằng tây, bởi vì Hoàng thượng thế mà không kiếm chuyện.

Đúng là không bình thường!

Mấy tháng gần đây, tiểu hoàng đế làm việc càng thêm tàn nhẫn lão luyện. Mọi người đều nhìn ra được, Hoàng thượng đang lặng lẽ thay máu. Trên triều đình, vài lão quan viên bị hắn tìm đủ mọi loại nhược điểm thay thế, đổi thành người của chính mình. Đặc biệt là thế lực Tần gia, hắn đang nhổ từng chút, từng chút một.

Hoàng thượng đây là muốn Tần gia suy vong.

Hết Chương 105: Về sau, trẫm tự mình động thủ .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page