Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 43: Ngạc nhiên nghi ngờ, người đàn ông bên ghế trống

Vẻ ngoài Bạch Khê Diệp trông chẳng giống người xấu xa gì, song Nam Tầm vẫn cố ý hỏi thăm đôi chút về bối cảnh của anh chàng. Rất sạch sẽ, trong nhà còn khá có tiền.

Hơi bất ngờ, nhưng Nam Tầm đoán rằng Bạch Khê Diệp có thể chỉ giả bộ là người tốt, thực chất trong đầu toàn ý ác.

Xác định xong mục tiêu công lược, Nam Tầm tức khắc vực tinh thần lên mười hai phần. Đối phương đã chủ động hẹn thì cô sẽ vui vẻ đồng ý.

***

Lúc Nam Tầm xuống lầu, xe của Bạch Khê Diệp đã đỗ dưới tầng. Hai người đi thẳng đến rạp chiếu phim có chất lượng tốt nhất ở trung tâm thành phố.

“Bạch Khê Diệp, anh, anh đặt hai vé phim kinh dị sao?” Nam Tầm giật giật khóe miệng nhìn poster làm người sởn gai ốc trước cổng rạp chiếu.

Bạch Khê Diệp cười cười: “Không phải con gái bọn em đều thích thể loại này à?”

Nam Tầm cười ha hả trong lòng, đừng tưởng là tôi không biết ý đồ của anh.

Cuối tuần đông người, mà đây lại là trung tâm thương mại sầm uất, gần như kín hết chỗ. Cho nên khi Nam Tầm phát hiện ghế bên trái mình trống thì hơi kinh ngạc.

Có lẽ là người nào đó đã mua vé, rồi chợt có việc đột xuất không đến được. Nam Tầm nghĩ.

Nam Tầm đoán Bạch Khê Diệp muốn cô xem tới nửa phim sẽ sợ hãi rúc vào ngực anh chàng. Ban đầu cô cũng tính phối hợp, nhưng ai ngờ hiệu ứng phim quá tệ, cô xem được một lát đã ngủ mất.

Mơ mơ màng màng, dường như đầu cô nghiêng sang bên, ngả lên bả vai người bên cạnh.

Bả vai thực rộng. Cô cọ hai cái rồi yên tâm thiếp đi.

Chẳng biếtqua bao lâu, tiếng thét “a a a a” xung quanh khiến Nam Tầm bừng tỉnh.

Lúc này bộ phim đã đến đoạn cao trào, mọi người đang sợ hãi hét ầm lên.

Bạch Khê Diệp ngồi cạnh hơi bất đắc dĩ nhìn cô: “Mạt Mạt, em xem phim kinh dị mà còn ngủ được.”

Nam Tầm nhìn anh, vẻ mặt khá đần.

Vừa rồi trong cơn mơ màng không nghĩ kỹ; bây giờ nghĩ lại, hình như đầu cô ngả sang trái trái. Cơ mà Bạch Khê Diệp lại ngồi… bên phải cô.

Nam Tầm không nhịn được nuốt nước bọt, có hơi khó khăn hỏi: “Vừa rồi ghế trái em có người đến ạ?”

Bạch Khê Diệp nói: “Không , vẫn luôn trống.”

Nam Tầm bỗng cảm thấy cả người lành lạnh. Phim kinh dị chẳng kinh dị chút nào làm cô hơi sợ rồi đó.

“Chúng ta đổi chỗ được không?” Nam Tầm hỏi.

Bạch Khê Diệp trêu ghẹo: “Mạt Mạt, em sợ rồi phải không?”

Chờ hai người đổi chỗ xong, thấy hai bên trái phải đều có người, Nam Tầm rốt cuộc hết sợ.

Thật không dễ gì chịu đựng đến lúc bộ phim nói lời kết. Xung quanh sáng lên, Nam Tầm lập tức thở ra một hơi trong lòng.

Bạch Khê Diệp kiên trì muốn đưa Nam Tầm về nhà. Nam Tầm nhớ lại vài chuyện kỳ lạ hôm nay gặp phải, liền gật đầu đồng ý.

Bạch Khê Diệp đưa cô thẳng lên tầng. Trước khi đi ánh mắt còn sáng quắc nhìn Nam Tầm chăm chú.

Nam Tầm nghĩ dù sao anh chàng cũng là mục tiêu cần công lược, cho chút ngon ngọt cũng được, thế là nhón chân hôn nhẹ lên gò má anh chàng.

Vừa xong Nam Tầm đã hắt hơi, lẩm bẩm: “Hình như mấy ngày nay trời chuyển lạnh rồi.”

Bạch Khê Diệp cũng ôm cánh tay, nhìn cô cười: “Có vẻ hơi lạnh thật.”

Đợi Bạch Khê Diệp đi xa, Nam Tầm vội mở cửa vào nhà.

Chỉ là mới vào cửa, Nam Tầm đã nghe thấy tiếng động không hài hòa.

Tiếng này còn phát ra từ phòng cô.

“A… A… Nhanh lên một chút, lại nhanh hơn đi…”

“A… Honey, em quá tuyệt vời…”

Hình như là giọng Lâm Tĩnh Uyển và một người đàn ông.

Sắc mặt Nam Tầm thoáng cái liền đen thui. Cô kiên nhẫn nghe hồi lâu, xác định không nghe nhầm; bên trong thật sự có hai người, đang lăn giường ngay trong phòng cô!

Nam Tầm “đùng” một phát đá văng cửa, nổi giận gầm lên với đôi lõa thể trên giường: “Lâm Tĩnh Uyển! Con nhóc thối này ——”

Sau nửa giờ, tên đàn ông lạ đã về, Lâm Tĩnh Uyển cũng tỉnh rượu.

“Mạt Mạt, thật xin lỗi, lần này mình thật sự uống quá nhiều. Không phải mình cố ý đâu, là mình nhầm phòng cậu thành phòng của mình.”

Thái độ nhận lỗi của Lâm Tĩnh Uyển coi như thành khẩn, song Nam Tầm vẫn rất tức nghẹn.

Mặc dù cô không bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến chiếc giường mà mình luôn nằm trên đó vừa “được” hai người vận động kịch liệt. Trên giường thậm chí có thể còn thứ gì đó không ổn, cô lập tức khá…

Đêm nay, Nam Tầm trôi qua trên sofa.

***

Ngày hôm sau, Nam Tầm quyết tâm chuyển nhà.

Lâm Tĩnh Uyển áy náy: “Thật xin lỗi Mạt Mạt, mình chó không sửa được tật ăn phân, nhưng mà lần này mình nghiêm túc đó. Mình đã cân nhắc chuyện này rất lâu, cho nên… Mình cũng đang muốn chuyển ra ngoài ở.”

Nam Tầm lắc đầu: “Để mình đi, dù sao mình cũng không ở lâu. Bây giờ tìm nhà không khó, tiền lương của mình nhiều hơn trước rồi.”

Lâm Tĩnh Uyển cũng biết tính Nam Tầm, đành để cô đi.

***

Thế nhưng qua hôm sau, Nam Tầm thậm chí có ý nghĩ muốn đập chết Lâm Tĩnh Uyển. Cô còn chưa chuyển ra, Lâm Tĩnh Uyển đã đưa tên đàn ông hôm qua về.

Đêm đó Nam Tầm tức nghẹn ra đến quán bar ngủ.

Bạch Khê Diệp nghe nói cô ở quán bar, lập tức bảo rằng mình có một căn biệt thự trống, cô có thể vào đó.

Nếu Bạch Khê Diệp là người không liên quan, Nam Tầm chắc chắn sẽ không đồng ý. Song anh chàng là đại Boss giá trị ác niệm 100 cần độ hóa. Một khi cô qua đó ở, hai người sẽ có nhiều dịp tiếp xúc nhau hơn. Chỉ khi biết được nguồn gốc ác niệm của Bạch Khê Diệp, cô mới nghĩ cách giúp anh chàng tiêu trừ được.

Hơn nữa đúng lúc Nam Tầm chẳng muốn quay về căn nhà đang ở, bèn đồng ý luôn, hẹn ngày mai dọn đồ qua.

Bạch Khê Diệp mừng rỡ giúp cô dọn nhà. Đồ đạc của Nam Tầm không nhiều, cho nên thu dọn rất nhanh. Mấy chậu cỏ mẫu tử trên ban công cô không cần, bình hoa cúc trắng kia cũng không mang đi. Hiện giờ tâm trạng cô khá sa sút, sợ rằng không có thời gian chăm sóc hoa cỏ gì đó.

“Choang.”

Hai người vừa rời đi, lọ hoa rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn. Cánh cúc trắng rơi lả tả trên đất còn dính nước, thoạt nhìn vô cùng… diễm lệ.

***

Hai người cùng nhau dọn sơ qua biệt thự. Biệt thự này có hai tầng, Nam Tầm thích ban công siêu to ở tầng hai, nên đồ đạc đều chuyển lên phòng ngủ tầng hai.

Bạch Khê Diệp giúp cô thu xếp ổn thỏa rồi đi. Trước khi đi còn lưu luyến không rời nhìn cô.

Nam Tầm tặng anh chàng một nụ hôn gió, cười nói: “Cảm ơn anh Khê Diệp, cảm ơn anh vẫn luôn chính nhân quân tử như thế.”

Bạch Khê Diệp cười khổ: “Mạt Mạt, em cho là anh không muốn ở lại à. Chẳng qua anh sợ sẽ dọa em thôi.”

Nam Tầm trợn trắng mắt trong lòng. Vậy thì anh quang minh chính đại hỏi tôi đồng ý làm bạn gái anh không đi. Anh mà hỏi, tôi đảm bảo đồng ý ngay tắp lự.

Cô cảm thấy bây giờ cô thật giống tình nhân nhỏ bé không thể thấy ánh sáng mà Bạch Khê Diệp bao nuôi.

Có điều những thứ này đều không quan trọng. Bởi vì chỉ cần ở chung, cô sẽ có cơ hội tiêu trừ giá trị ác niệm của Bạch Khê Diệp.

Cơ mà, bọn họ đã tiếp xúc bảy tám ngày, Nam Tầm vẫn chẳng nhìn ra được rốt cuộc nguồn gốc ác niệm ẩn sâu dưới đáy lòng Bạch Khê Diệp từ đâu ra. Điều kiện gia đình anh chàng rất tốt, hoàn cảnh trưởng thành cũng thoải mái; bây giờ lại bội thu tình yêu lẫn sự nghiệp, cuộc sống ổn định.

Nam Tầm đang nghi ngờ có phải mình tìm nhầm người rồi không.

Editor: Norah/ Beta: Padu, Bánh Bao.

Hết Chương 43: Ngạc nhiên nghi ngờ, người đàn ông bên ghế trống.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page