Danh sách chương

Xuyên nhanh: vai ác lại hắc hóa

Chương 34: Đều chết hết rồi, sao ngươi còn chưa chết

“Tiểu Bát… Vừa xảy ra chuyện gì?” Nam Tầm ngơ ngẩn nhìn bầu trời.

Hư Không Thú hít sâu: “Yêu Vương tự bạo thú đan, uy lực quá lớn làm toàn bộ chiến trường, nhân tộc, yêu thú, thần thú cùng theo hắn nổ thành tro. Nếu không phải ngoài chiến trường được Nhân tộc dựng kết giới cách ly, e rằng hơn nửa đại lục Ngân Xuyên đều bị hắn phá hủy.”

Nam Tầm bỗng ôm chặt đầu. Sau một trận đau đớn khôn tả, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều thứ, rất nhiều tinh hoa ngự thú, còn có những vu thuật, bí pháp và trận pháp cổ xưa.

Nàng vừa thức tỉnh truyền thừa đặc thù của tộc Ngự Thú.

Các tổ tiên tộc Ngự Thú, hay nói bản thân tộc Ngự Thú, là một bộ tộc vô cùng thông minh. Bọn họ bắt chước cách truyền thừa ký ức qua huyết mạch của Đại yêu và Thần thú, dùng bí thuật thượng cổ phong ấn kết tinh trí tuệ trong huyết mạch, rồi truyền cho hậu thế.

Thời cơ chín muồi, truyền thừa sẽ thức tỉnh. Tư chất hậu nhân càng tốt, truyền thừa càng nhiều.

Nam Tầm không nghĩ tới nàng sẽ thức tỉnh truyền thừa vào lúc này.

Yêu Vương chết rồi, giờ nàng thức tỉnh thì có ích gì?

Nam Tầm qua loa lật xem những thứ trong đầu, phát hiện hạng thuật phục sinh thì mắt sáng lên. Nếu có thuật phục sinh, phải chăng nàng có thể thần không biết quỷ không hay phục sinh cho Yêu Vương?

Ngay khi Nam Tầm đọc những điều kiện thuật cần, trái tim nàng run lên, lập tức buông tha ý nghĩ.

Bí thuật này cần dùng tới hàng trăm oán linh có quan hệ huyết thống để triệu tập mảnh vụn hồn phách, lại dùng máu thịt trăm thuộc hạ trung thành để ngưng tụ thân thể mới, vân vân. Một cái thôi cũng đủ khiến lưng Nam Tầm phát lạnh.

Nam Tầm thi triển quyết pháp phá tan cánh cửa bị Túy Ly Khánh Thạch dùng bí thuật đóng lại, nhanh chóng xông ra ngoài.

“Huyên Nhi! Huyên Nhi, con muốn đi đâu?” Mẹ nàng vẫn canh giữ ở ngoài, cả kinh nhìn Nam Tầm phá cửa.

“Nương, con muốn đến chiến trường. Lần này nương đừng cản con, cũng không ngăn được con đâu.” Nam Tầm nói, vẻ mặt kiên định.

Dứt lời, Nam Tầm bỗng nhắm hai mắt, trong khoảnh khắc, tinh thần lực to lớn được thả ra ngoài.

“Linh thú chư phương, xin cho ta mượn sức.” Nam Tầm nhìn phương xa nói.

Mặt đất rung chuyển, trời sinh dị tượng, tất cả tộc nhân Ngự Thú ồn ào lao ra khỏi phòng, tụ lại nhà chính.

Vào đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng phi cầm tẩu thú.

[*Phi cầm tẩu thú: chim bay, thú chạy]

Một con Đại Bàng Kim Sí hăng hái bay tới, chim Thanh Loan, chim lớn Hắc Vũ, vô số loài chim màu sắc sặc sỡ theo sau. Các loài chim thuộc tính khác nhau chạy đến, huyền quang quanh thân vô vàn sắc màu, nhuộm cả bầu thành mảnh sáng lạn.

Linh thú cũng chạy tới như điên. Mọi người lập tức nhường ra một con đường, nhìn Hắc Ban Liệp Báo, Thiết Dực Hùng Sư xòe móng chạy về phía này.

Lòng mọi người chấn động mạnh.

Bọn họ đều là tộc nhân Ngự Thú, đương nhiên có thể nhận ra đám linh thú này được người triệu hoán. Nhưng những tộc nhân có bản lĩnh, bao gồm toán người trẻ tuổi Túy Ly Nguyệt, Tần Nhạc Hiên đều đã theo đuôi đại nhân Thần Thú lên chiến trường, linh thú mấy dặm quanh đây cũng bị họ mang cả đi. Thế thì đám linh thú này từ đâu mà tới?

Nếu từ nơi xa, Ngự thú sư triệu hoán những linh thú này phải có tinh thần lực cường đại cỡ nào!

Mọi người tận mắt nhìn một đám Phi Cầm Tẩu Thú tiến vào phủ đệ nhà Túy Ly. Không bao lâu sau, Đại Bàng Kim Sí cầm đầu bay ra, trên lưng nó có thêm một thiếu nữ áo trắng.

Vạt áo tung bay, không nhiễm một hạt bụi. Linh cầm vờn quanh, tẩu thú đi theo, thật giống Cửu Thiên thần nữ.

“Huyên Nhi! Huyên Nhi, đừng đi ——” Nương Túy Ly Huyên lảo đảo chạy ra, nhìn người đi xa mà lệ rơi đầy mặt.

Tất cả mọi người đều nói con gái bà sinh không có chí tiến thủ, chẳng được nửa tư chất Ngự Thú. Thế nhưng… người vừa triệu hoán bách thú là ai?

Sớm biết có ngày này, lúc trước mấy vị trưởng lão có chết cũng không hy sinh nàng.

Nàng đây là đang đi tìm nghiệt súc, đi chịu chết cùng nghiệt súc!

Mọi người còn chưa biết chiến trường đã thành tro bụi, đều cho rằng Nam Tầm đi chịu chết. Nhưng thật ra Nam Tầm chỉ đi nhặt xác mà thôi.

Đại Bàng Kim Sí chở Nam Tầm bay thẳng tới chiến trường. Quần thú theo tới đánh hơi được mùi của đồng bọn, rên rỉ không ngớt.

Khí huyết sát thấu xương chưa tan trong chiến trường khiến quần thú sợ hãi, chỉ dám loanh quanh bên ngoài. Đại Bàng Kim Sí là một nhánh của thần thú Côn Bằng, có thể chống lại khí huyết sát, đưa Nam Tầm lao thẳng tới giữa chiến trường.

Nam Tầm nhìn khắp bốn phía, không một bóng người, chỉ có máu tươi ồ ạt trên đất, mùi tanh nức mũi.

“Cái gì cũng không còn…” Nam Tầm nỉ non, chợt thấy lồng ngực đau đau.

Đại Bàng Kim Sí bên cạnh dùng đầu thân mật cọ nàng, tựa như đang an ủi.

“Ta không sao, cảm ơn ngươi.” Nam Tầm chải vuốt những sợi lông vàng trên đầu nó.

Một người một thú bước qua sông máu trên đất, phóng tầm mắt nhìn, trăm dặm xung quanh vắng lặng xám xịt.

Nam Tầm nắm tay, không khỏi lẩm bẩm ra tiếng: “Tiểu Bát, ngươi nói thế giới này hết thảy đều như trò chơi, trong trò chơi không thể coi là thật. Nhưng rõ ràng là người sống, sống sờ sờ…”

Hư Không Thú trầm mặc chốc lát mới đáp: “Sống chết có số, ngươi không nên để trong lòng.”

Kỳ thực khổ sở nhất là nó. Mắt thấy suýt chút độ hóa Yêu Vương thành công, cuối cùng lại bị Đằng Xà Hắc Trạch làm hỏng, thật mẹ nó tức chết thú.

Chẳng biết đã đi bao lâu, Nam Tầm rốt cuộc phát hiện vài miếng vảy xích huyết trong một vũng máu.

“… Huyết Minh.”

Ánh mắt Nam Tầm lấp lóe, ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt vảy để vào lòng bàn tay.

Đại Bàng Kim Sí thấy vảy của Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà, chợt rít lên thảm thiết.

Nam Tầm vội an ủi nó: “Đừng sợ, ta chỉ muốn an táng Yêu Vương thôi. Bây giờ sát khí oán khí trong chiến trường chưa tan, chỉ có an táng Yêu Vương mới có thể lắng lại lửa giận của hắn.”

“Ngươi sai rồi, những sát khí oán khí này không chỉ của Yêu Vương, còn của hơn mấy vạn nhân tộc và Thần thú!” Giọng nói thù hận truyền đến từ phía trước.

Nam Tầm ngẩng phắt đầu, nhìn Hắc Trạch máu thịt be bét đứng đấy.

“Tiểu Bát, sao Hắc Trạch chưa chết? Hắn cách Huyết Minh gần thế. Huyết Minh tự bạo thú đan uy lực cỡ nào chứ, sao hắn còn chưa tan thành mây khói?” Nam Tầm nhíu mày.

Hư Không Thú giải thích: “Trên tay hắn có bùa hộ mệnh Yêu Vương đưa ngươi, chính là cái vòng đó.”

Hắc Trạch tập tễnh bước tới. Hai mắt hắn hung hăng trừng Nam Tầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết hắn có tình cảm với ngươi, lại không ngờ đã đến độ này! Lập huyết khế trên người ngươi còn chưa nói, dám tự bạo cả thú đan! Tộc Đằng Xà ta vì tiêu diệt tên dị loại này mà toàn bộ đều đến chiến trường. Bây giờ thì sao, đều chôn cùng nghiệt súc, chết hết rồi ha ha ha…”

Hơi ngừngi, âm điệu gã đột ngột chuyển biến: “Nhân tộc, Thần thú, Yêu thú táng cùng nghiệt súc ở đây. Mà ngươi… nhân loại đê tiện nhất vẫn chưa chết!”

Hết Chương 34: Đều chết hết rồi, sao ngươi còn chưa chết.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page