Danh sách chương

Nam Tầm gần như hiểu ý hắn trong tích tắc, vội lắc đầu: “Chuyện này… Chuyện này… Cho ta thêm chút thời gian được không?”

Giờ mà mỹ nam mây mưa cùng nàng bỗng biến thành một con rắn khổng lồ đỏ đậm với đôi cánh và bốn móng to… Cảnh tượng quá đẹp, nàng không dám nhìn thẳng, nhìn chắc ngoẻo ngay.

Đôi huyết đồng xẹt qua vẻ thất vọng, thở dài: “Thôi được, bổn vương chờ nàng.”

Nam Tầm khóc ròng với Tiểu Bát. Nàng thật chẳng hiểu nổi, sao Yêu Vương cứ mãi ám ảnh chuyện hóa thú để lăn lộn cùng nàng. Khả năng tiếp nhận của nàng trông cứng lắm à?

Yêu Vương biến thất vọng thành động lực, áp chảo nướng bánh càng hăng say, khiến Nam Tầm kích động cào một đường sau lưng hắn.

Không cần nhìn, chắc chắn chảy máu.

Bị nàng cào, Huyết Minh đang nướng bánh sầm mặt siết chặt người dưới thân.

Ngay sau đó, tấm lưng trần trụi bỗng mọc ra đôi cánh khổng lồ, đồng thời dọc xương sống xuất hiện hàng loạt gai bén nhọn như lưỡi gươm nhuốm máu.

Nam Tầm hoảng hốt hô lên. Cánh của Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà!

Nghe nói rễ cánh là nơi yếu nhất, Yêu Vương lại dám lộ điểm yếu cho nàng?

Đôi cánh màu máu to lớn giãn ra hợp lại bao lấy hai người ở trong, che đi cảnh xuân tràn lan.

***

Ngày kế, Nam Tầm vừa tỉnh đã nghe Hư Không Thú mừng rỡ báo: “Ác niệm rớt xuống 40 rồi.”

Nam Tầm vươn người: “Đêm qua dâm xà bảo hắn được tộc Đằng Xà mời làm khách, có lẽ một thời gian nữa mới về, kêu ta tự chơi. Ôi, ai mà ngờ, đường đường Yêu Vương cũng đi Hồng Môn Yến*. Đã trục xuất hắn từ lâu giờ lại mời làm khách, chắc chẳng thiện lành gì.”

[*Hồng Môn Yến: ý nói một cái bẫy, một bữa ăn vui vẻ nhưng thực ra đầy nguy hiểm]

Hư Không Thú không quan tâm lắm: “Theo bản thần thú đo lường thì hắn là sự tồn tại kinh khủng nhất thế giới này. Người thường không tính kế được hắn.”

Nam Tầm ồ lên, nằm xuống ngủ tiếp.

Chợt nhiên nghĩ đến gì, nàng lại tung mình bật dậy: “Đờ mờ, tiêu đời! Huyết Minh dặn đi dặn lại không cho ta rời khỏi tẩm cung nửa bước.”

Yêu Vương bày kết giới bảo vệ cường đại ngoài tẩm cung. Trừ khi nàng tự ra, kẻ khác đừng hòng thò chân vào.

Hư Không Thú ngáp: “Thì đừng ra thôi.”

Nam Tầm nghiêm mặt: “Hắn chẳng để lại tí đồ ăn nào cho ta, cứ ở đây chẳng phải đói chết à?”

Cảnh giới như Yêu Vương đã sớm không cần ăn ngũ cốc hoa màu. Nhưng nàng thì khác, không ăn sẽ chết đói.

Hư Không Thú trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Theo hiểu biết của bản thần thú, ra khỏi cửa điện, không thiếu yêu thú muốn lấy mạng ngươi đâu.”

Ra ngoài: khả năng bị người ám toán bỏ mạng. Không ra: nhất định sẽ đói chết.

Sau ba ngày nhịn đói, Nam Tầm choáng váng, bủn rủn tay chân rốt cuộc lết khỏi tẩm cung Yêu Vương.

Nàng thấy khung cảnh xung quanh xa lạ quá đỗi. Bình thường toàn được Yêu Vương ôm thuấn di* vào, vào rồi thì không ra nữa.

[*Thuấn di: Dịch chuyển tức thời.]

“Phu nhân! Sao người ra đây?”

Nam Tầm mới rời tẩm cung không lâu đã nghe tiếng hét kinh hãi.

Nàng trông người kia mà mừng rơn: “Hồng Trù? Sao ngươi ở đây? Đám Lam Thủy đâu, sao chỉ mình ngươi?”

Hồng Trù nghe hỏi thì tức giận giậm chân: “Nô tì lo cho người nên mới đến ngó xem. Chứ lũ yêu thú đều biết ngoài đây là cấm địa của Yêu Vương, không ai được đến gần. Đám Lam Thủy cứng nhắc quá, nói sao cũng không chịu đi cùng.”

Nam Tầm cảm động khoác tay nàng ta: “Cảm ơn Hồng Trù. Cơ mà đừng trách bọn họ. Cả Ma Vực nào ai dám cãi lệnh Yêu Vương?”

Hồng Trù nói: “Chẳng phải nô tì đang cãi đấy ư. Chỉ là mấy ngày nay Yêu Vương không ở đây nên không biết nô tới thôi.”

Nam Tầm mắc cỡ: “Hồng Trù, ta hơi đói, có thể mang cho ta ít đồ ăn không?”

Hồng Trù sững sờ, rồi cười duyên: “Vương cũng thật là, sao lại quên phu nhân phải ăn ngũ cốc hoa màu, không giống đám yêu thú hóa hình chúng ta.”

Nhờ sự giúp đỡ của Hồng Trù, cuối cùng Nam Tầm không bị chết đói một cách tức tưởi.

Nhưng Nam Tầm vẫn rầu rĩ. Huyết Minh không cho nàng bước khỏi tẩm cung, giờ nàng ra rồi, không biết còn đạp về được không?

Đáp án hiển nhiên là không.

“Phu nhân mau về tẩm cung. Người hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, mấy lão yêu kia muốn lấy mạng người lâu lắm rồi.” Hồng Trù thúc giục.

Nam Tầm lúng túng: “Ta ra rồi còn vào được à?”

Hồng Trù cười cười: “Người thường không được, nhưng phu nhân thì khác. Người ân ái triền miên với Yêu Vương mấy năm, trên người đã nhuốm mùi Yêu Vương. Chỉ cần chút huyền lực là có thể xé rách kết giới đi vào.”

Nam Tầm nghe cụm “mấy năm” mà khiếp sợ, gấp gáp hỏi Hư Không Thú: “Tiểu Bát, ta sống với Yêu Vương trong tẩm cung mấy năm rồi á?”

Hư Không Thú: “Đúng đó, chứ ngươi tưởng gì.”

Nam Tầm nhất thời cảm khái không thôi. Nàng bước thẳng vào kết giới theo lời Hồng Trù, ai ngờ cái trán bị đập sưng thành núi nhỏ.

Nam Tầm không khỏi nhìn nhìn sang nàng ta. Bảo chỉ cần chút huyền lực thôi mà?

Hồng Trù đỡ trán: “Thật xin lỗi phu nhân, nô tì quên mất người chỉ là Huyền sư sơ cấp.”

Nam Tầm vốn thấy mình tiến bộ rất nhanh, kết quả lại nghe được sự khinh bỉ từ lời Hồng Trù.

Hồi mới tới Ma Vực nàng chỉ là Huyền đồ. Nhưng mỗi ngày bị Huyết Minh nhồi nhét các loại linh đan diệu dược, đã lên tới Huyền sư sơ cấp.

Huyền đồ đến Huyền sĩ rồi đến Huyền sư, nàng quả tiến bộ siêu thần tốc. Hơn nữa, Ma Cung ở đỉnh Ma Vực gần như không có nguyên tố tự nhiên trong không khí, mà đều là nguyên tố hắc ám. Nàng chỉ có nước dùng Huyền tinh tu luyện. Huống hồ thời gian tu mỗi ngày rất ít, còn lại toàn dùng ứng phó con dâm xà nào đó.

Hồng Trù ngẫm nghĩ, nói: “Nô tì vô tình học được chút đỉnh Toản Ảnh thuật. Nếu phu nhân không chê, nô sẽ chui vô bóng người để cùng đi vào.”

Nam Tầm sửng sốt, nhớ lại trước đây Yêu Vương từng giấu mình trong bóng Tràng Nhĩ Thố. Đó không phải bí pháp ư, sao Hồng Tù cũng biết?

Nam Tầm vỗ tay: “Tuyệt vời!” Rồi lại nghiêm túc dày mặt: “ Ờ… Hồng Trù, chi bằng tiện thể mang nhiều đồ ăn chút?”

Hồng Trù cười cười vung vẩy túi đồ trong tay: “Đây, trong này đều là lương khô.”

Hai người bắt nhịp với nhau. Hồng Trù ẩn dưới bóng Nam Tầm, Nam Tầm được trợ lực dễ dàng phá lớp kết giới về lại tẩm cung.

Lần này có lương khô dự trữ, nàng không lo chết đói nữa.

Vào tẩm cung, Hồng Trù liền ra khỏi bóng nàng, ném bọc lương khô xuống đất.

“Cảm ơn ngươi, Hồng Trù. Bao giờ Huyết Minh trở lại, ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt hắn. Ngươi mau đi đi. Ở đây mà có mùi ngươi, Huyết Minh về sẽ không vui đâu.” Nam Tầm nhắc.

Hồng Trù không trả lời, chỉ khó tin nhìn chòng chọc nàng, giương giọng: “Huyết Minh? Ngươi dám gọi tên húy của Vương!”

 

Hết Chương 22: Đói chết hay tìm chết?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    tabbycat

    Tg19 tháng 8 bắt đầu dịch nha mn

  2. Cấp 1

    tabbycat

    Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ và thả tim cho truyện nha :*

  3. Cấp 1

    Giang123456

    Nhóm dịch ơi ra chương mới ạ , ngày nào cũng vào xem đã có chương mới hay chưa. Mong nhóm dịch ra đều chương chứ hóng lắm ạ

  4. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Một cặp gay chuẩn bị giao lưu mồm bị bắt gặp. Kkkk

  5. Cấp 1

    Hoàng Anh

    Nhóm dịch ơi, có chap mới chưa ạ. Đợi mòn đợi mỏi luôn á.

    1. Cấp 1

      tabbycat

      Có rùi nè :3

Trả lời

You cannot copy content of this page