Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Chỉ một cú đấm, bố tôi đã quỳ xuống, sau đó anh còn tung thêm mấy cú nữa.

 

Mẹ tôi bắt đầu hét toáng lên: “Giet người rồi! Giet người rồi!”

 

Tôi vội kéo Bùi Mẫn lại: “Thôi bỏ đi, cứu người quan trọng hơn.”

 

Lúc kéo anh, tôi cảm thấy cánh tay anh có chút căng cứng, nhưng rất nhanh liền thả lỏng.

 

46.

 

Chúng tôi dùng bàn cẩn thận khiêng Giang Tuệ lên xe, sau đó đưa con bé đến bệnh viện.

 

Khi được đưa vào, bác sĩ chẩn đoán bị trật eo và tay, kèm theo chấn động não.

 

Tôi lập tức quyết định báo cảnh sát.

 

Bởi vì nếu tự nh.ả.y l.ầ.u, từ tầng hai không thể nào bị thương nặng đến mức này.

 

Dù thật sự muốn chet đi nữa, cơ chế tự bảo vệ của cơ thể cũng sẽ phản ứng theo bản năng.

 

Huống hồ, con bé mới chỉ mười bốn tuổi.

 

Theo lời bác sĩ, từ tầng hai rơi xuống, thanh thiếu niên bình thường nhiều lắm cũng chỉ bị trật chân.

 

Tôi nói với Bùi Mẫn nhờ anh ở lại chăm sóc em gái giúp mình.

 

Anh rất ngạc nhiên: “Anh? Chăm sóc em gái em?”

 

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Ừ!”

 

Bùi Mẫn im lặng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say trên giường bệnh.

 

47.

 

Tôi về nhà kiểm tra camera giám sát.

 

Trong nhà đúng là có lắp camera, đặc biệt trong phòng của Giang Tuệ, trước đây là để theo dõi con bé toàn diện.

 

Trẻ con rất dễ bị lừa, chỉ cần nói với con bé: “Mẹ có thể nhìn thấy tất cả những việc con làm xấu đấy.”

 

Là nó sẽ tin ngay.

 

Dù sau này bố mẹ tôi mải mê cờ b@c, chẳng còn buồn xem camera nữa, nhưng vẫn có thể lừa con bé suốt bao nhiêu năm.

 

Bố tôi đã bị đánh đến mức phải nhập viện.

 

Mẹ tôi thì hoảng loạn, thần trí rối bời.

 

Bà ta làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát, nói muốn dạy dỗ đứa con bất hiếu này. 

 

Đúng vậy, cuối cùng bà ta cũng chịu để ý đến tôi.

 

Trước đó, bà ta thậm chí còn thấy phiền khi nhìn tôi thêm một cái.

 

Trong mắt mẹ, tôi chẳng qua chỉ là một khoản di sản biết đi, thậm chí còn liên hệ sẵn với phía Iran để gả tôi sang đó.

 

Bởi vì ở Iran, con gái mười ba tuổi đã có thể kết hôn, mà chỉ cần kết hôn với người Iran, sẽ có thể lấy quốc tịch nước này.

 

Chỉ cần tôi có một cuộc hôn nhân hợp pháp, thì tài sản bị ủy thác có thể được rút ra, như vậy, bố mẹ tôi sẽ được lợi.

 

Tôi đã thấy trên máy tính trong thư phòng của bố có danh sách những người họ tìm để gả tôi đi.

 

Một gã đàn ông Iran lớn hơn tôi hai mươi tuổi, đã có ba người vợ.

 

Nhưng nói sao nhỉ, trong lòng tôi không hề gợn sóng.

 

Tôi và Giang Tuệ không giống nhau.

 

Vì tôi chưa bao giờ trông mong gì ở bố mẹ, nên cũng chẳng có chút cảm giác nào với cái gọi là “quyền làm bố mẹ”, sự áp chế của huyết thống.

 

Ngay từ đầu, tôi trở về nhà, chính là để tống họ vào tù.

 

48.

 

Trong đoạn video giám sát, bố mẹ tôi vừa bước vào nhà đã bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

 

Vụ kiện không thắng nổi, đồ sưu tầm không lấy được, cổ phần cũng mất sạch.

 

Đã vậy, vụ đầu tư ở Las Vegas mà họ tin tưởng hóa ra cũng chỉ là một trò lừa đảo.

 

Ai bảo hai người họ thông minh quá mức, ngay cả lời của bạn cờ b@c cũng dám tin chứ?

 

Sự sụt giảm tài sản đột ngột khiến cả hai vô cùng hoảng loạn.

 

Mẹ tôi vốn là người kết hôn “cao giá”, bao năm nay cũng quen với việc dỗ dành bố tôi.

 

Thấy lửa giận của chồng không thể dập tắt, bà ta vội vàng nói: “Có lẽ đã có điểm thi đại học của Tuệ Tuệ rồi, kiểm tra xong thì đến tìm cậu hai và cậu ba bàn bạc.”

 

Bà ta dỗ dành bố tôi: “Nói cho cùng, hai mươi năm tới vẫn phải dựa vào thế hệ sau.”

 

Trên màn hình camera, khuôn mặt tái nhợt của Giang Tuệ xuất hiện.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page