Danh sách chương

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong cung ngày hôm đó, nàng ta liền không thể nuốt trôi cơn giận này, bèn tiến lên đứng trước mặt lão gia tử, đáng thương gọi một tiếng:

“Tổ phụ.”

Lão Thái Phó ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng không nói gì.

Triệu Văn Nguyệt không cam tâm, tự mình mở miệng:

“Tổ phụ, chuyện xảy ra trong cung hôm đó không phải do Văn Nguyệt làm, con bị người khác hãm hại.”

“Hôm nay mẫu thân nổi giận như vậy cũng vì chuyện đêm đó. Tất cả đều là do lỗi của Ngọc Linh muội muội. Nếu không phải vì nàng ấy, con cũng sẽ không ra nông nỗi này…”

“Vì Ngọc Linh sao?”

Lão Thái Phó cười nhạt, giọng đầy uy nghi:

“Triệu Văn Nguyệt, ngươi gây ra lỗi lầm, không chịu tự suy xét, vậy mà lại đổ hết lên đầu người khác? Triệu gia ta làm sao lại có một kẻ không biết liêm sỉ như ngươi!”

Lão Thái Phó không tin Kiều Ngọc Linh làm chuyện này.

Dù thời gian nhận tổ chưa lâu, nhưng ông tin tưởng Ngọc Linh.

Văn Nguyệt là người Triệu gia, Ngọc Linh sẽ không hành động như vậy.

Nếu Văn Nguyệt có làm gì khiến Ngọc Linh tức giận, với tính cách của nàng ấy, nhiều lắm chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, hoặc nể mặt ông mà không so đo, chứ tuyệt đối không đến mức khiến Văn Nguyệt mất mặt đến vậy.

Kiều Ngọc Linh ở bên cạnh nghe thấy những lời này, trong lòng liền trầm xuống, không biết nên nói gì.

Bởi vì chuyện này… đúng là nàng đã làm. Nàng thật sự phụ lòng tin tưởng của tổ phụ rồi.

Sắc mặt Triệu Văn Nguyệt cứng đờ, vẻ mặt như gặp quỷ, khàn giọng gọi một tiếng:

“Tổ phụ…”

Lão Thái Phó chỉ liếc nàng ta một cái rồi không nói gì nữa.

Ngay lúc đó, hai huynh đệ Triệu Khải và Triệu Mông, cũng vội vàng đến nơi.

Lão Thái Phó nhìn Triệu Mông một cái, nhàn nhạt nói:

“Ngươi cũng có phủ riêng, mấy ngày tới hãy thu xếp chuyển ra ngoài ở đi.”

Triệu Mông ngây ngẩn cả người, thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lão gia tử đột nhiên gọi hắn tới, chẳng lẽ chỉ để nói mỗi câu này?

“Phụ thân, chuyện này… chuyện này là sao?”

Lão Thái Phó hừ lạnh một tiếng, vốn định nói rõ, nhưng lại lười giải thích, chỉ buông một câu dứt khoát:

“Ta đã nói rồi, tự mình dọn ra ngoài đi.”

Triệu Mông vẫn chưa hiểu gì, lúc này Triệu Văn Nguyệt liền đứng ra, bức xúc nói:

“Phụ thân, Kiều Ngọc Linh và những người đó hợp sức bắt nạt con và mẫu thân. Tổ phụ chẳng những không giúp chúng ta, lại còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi phủ!”

Những lời lật trắng thay đen này khiến những người khác đều kinh ngạc, chỉ có Triệu Mông sắc mặt trở nên khó coi, lạnh lùng hỏi:

“Cha, chỉ vì chuyện này mà người đuổi con đi sao?”

Ban đầu, lão Thái Phó vẫn còn có chút áy náy, nhưng nghe thấy lời này của Triệu Mông, chút cảm giác áy náy kia cũng hoàn toàn biến mất.

Ông thật sự lười phí lời với đứa con ngu xuẩn này, mà dứt khoát quay lưng bỏ đi, thái độ đã nói lên tất cả.

Triệu Mông đang trong cơn tức giận, trước khi rời đi đã buông lời cay nghiệt:

“Được, nếu nơi này không dung nạp được chúng ta, tự khắc chúng ta sẽ tìm được chốn dung thân.”

Dứt lời, hắn liền kéo Hồ thị và Triệu Văn Nguyệt cùng rời đi.

Triệu Khải liếc nhìn Tôn Thị, rồi lại nhìn sang Y Phi Nhiên và Kiều Ngọc Linh, không hỏi han gì mà chỉ xoay người rời đi, dự định tối về sẽ hỏi Tôn Thị xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Người đều đã đi cả, Tôn Thị áy náy nhìn Kiều Ngọc Linh và Tần Hiểu Yến, nhẹ giọng nói:

“Hai đứa ở lại bầu bạn với Phi Nhiên một lát, Văn Trác bận việc khác chưa trở về, nhân tiện các con cũng trò chuyện với nàng ấy, ta về trước đây.”

Tôn Thị rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Cả ba liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau bước vào trong.

Vừa vào cửa, Tần Hiểu Yến không đợi Y Phi Nhiên hỏi, liền kể lại toàn bộ sự việc, đồng thời nhấn mạnh rằng họ thật sự không làm gì cả, tất cả đều là do Triệu Văn Nguyệt tự chuốc lấy.

Chính nàng ta nhất quyết lao tới, mà Kiều Ngọc Linh chỉ đơn giản là tránh đi.

Nếu khi đó nàng không tránh, e rằng kẻ bị thương lúc này chính là nàng.

Nghe xong, Y Phi Nhiên cũng phải líu lưỡi, cảm thấy Triệu Văn Nguyệt thật sự quá hồ đồ.

Nhưng tâm tư Kiều Ngọc Linh lúc này không đặt vào hai người họ. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hai người cứ trò chuyện, ta muốn sang chỗ tổ phụ một chuyến.”

“Được, muội cứ đi đi. Chuyện như vậy xảy ra, trong lòng tổ phụ chắc chắn cũng không dễ chịu, muội qua đó an ủi lão nhân gia một chút.”

Y Phi Nhiên nhẹ giọng đáp.

Kiều Ngọc Linh khẽ gật đầu, nhưng thực ra, nàng không phải đến để an ủi, mà là để nói rõ một số chuyện.

Tần Hiểu Yến cũng gật đầu nói:

“Ngươi mau đi đi, ta thấy khi lão thái phó rời đi sắc mặt không tốt lắm. Ngươi đi xem thử tình hình thế nào, bên này xong xuôi thì gọi ta một tiếng, chúng ta cùng rời đi.”

“Ừm.”

Kiều Ngọc Linh nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi, đi đến viện của lão Thái Phó.

Khi nàng đến nơi, lão Thái Phó đang ngồi thất thần trong phòng.

Vừa bước vào, nàng đã nhìn thấy vẻ mất mát trên khuôn mặt ông, trong mắt còn ẩn chứa chút bi thương.

“Tổ phụ.”

Kiều Ngọc Linh khẽ gọi.

Lão Thái Phó ngẩng đầu lên, thấy là nàng, liền thu lại cảm xúc, cố nặn ra một nụ cười:

“Ngọc Linh đến rồi, mau vào ngồi.”

Nhưng Kiều Ngọc Linh không tiến lên ngồi ngay, mà đề nghị:

“Hôm nay thời tiết đẹp, tổ phụ cùng con ra ngoài sân ngồi một lát, để con pha trà mời tổ phụ được không?”

“Được, tổ phụ rất thích trà do con pha.”

Cuối cùng trên khuôn mặt lão Thái Phó cũng hiện lên một tia vui vẻ, chỉ là niềm vui ấy thoáng qua trong chớp mắt.

Kiều Ngọc Linh tiến lên đỡ ông ra sân.

Hết Chương 923:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ới Đàoơiiii

  2. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào iuuu. Thỉnh thoảng Đào random cho ngẫu nhiên hôm nào đó trong tuần được 20 chương được khummmm

    1. Cấp 1

      Thien Thao

      Nhất bà r nha, đúng như Đào chúc sinh nhật bà lun "cầu được ước thấy" 😆

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Hahaa. Thế bà cũng phải cảm ơn tui đi nafoooo 😝😝

        1. Cấp 1

          Thien Thao

          Hh cảm ơn bà nhìu nhen, hôm qua đang xì trét thấy có 20 chương cái dui dẻ hẳn:33

    2. Cấp 1

      ĐÀO

      Hum nay Đào lên 20 chương nè <3 Cám ơn nàng đã ủng hộ ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu nhiều nhaaaaa

  3. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi lên truyện thuiii

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      hôm qua bận của nên đêm mới đăng truyện đc, sr các nàng nhaaaaaaaaaaaaaaa

    2. Cấp 1

      linhmy

      Nay Đào trốn r :((

  4. Cấp 1

    Tieungoc148

    Đào ơi. Mai là sinh nhật của mình. Nể tình fan ruột của truyện. Mai Đào lên 20chương tặng mình được khum. Cảm ơn Đào iu nhiều

    1. Cấp 1

      ĐÀO

      Chúc mừng sinh nhật nàng Tieungoc148, chúc nàng tuổi mới mọi sự như ý, cầu được ước thành, luôn xinh đẹp, trẻ khỏe nghen <3. Chiều mình sẽ đăng thêm 10 chương nữa <3 cám ơn nàng đã ủng hộ nhóm dịch ạ :3

      1. Cấp 1

        Tieungoc148

        Cảm ơn Đào iu và nhóm dịch nhiều nhaaa. Lớp diuuu ❤️

  5. Cấp 1

    Tieungoc148

    Nay k ra truyện à Đào ui ahuhu

Trả lời

You cannot copy content of this page