Chương 1:
14/02/2025
Chương 2:
14/02/2025
Chương 3:
14/02/2025
Chương 4:
14/02/2025
Chương 5:
14/02/2025
Chương 6:
14/02/2025
Chương 7:
14/02/2025
Chương 8:
14/02/2025
Chương 9:
14/02/2025
Chương 10:
14/02/2025
Chương 11:
14/02/2025
Chương 12:
14/02/2025
Chương 13:
14/02/2025
Chương 14:
14/02/2025
Chương 15:
14/02/2025
Tôi bị khiếm thính.
Người ta nói Giang Ứng Hoài trăng hoa khắp nơi, nên tôi tháo máy trợ thính xuống.
Chỉ cần anh ấy nói không có, tôi sẽ tin.
Cho đến khi tôi mang cơm hộp đến cho anh, nhìn thấy trợ lý mới tuyển ngồi vắt vẻo trên người anh.
Dáng người mềm mại, ánh mắt quyến rũ:
“Anh Ứng Hoài, cơm chị dâu làm đều bị em ăn mất rồi, như vậy có phải không tốt lắm không?”
Giọng nói quen thuộc, khàn khàn:
“Có gì đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà.”
Sau này, anh ta bỏ ra hai mươi triệu để đấu giá một bữa ăn cùng tôi, nhưng tôi không muốn nữa.
1
“Tôi nói cho mọi người biết nhé, trưa nay, ai cũng không được vào văn phòng của Giang Tổng.”
Thư ký vừa dứt lời liền ra hiệu bằng ánh mắt với mấy đồng nghiệp trong phòng tổng tài.
“Không biết Tống Thanh Mộng mới đến có lai lịch thế nào, vừa vào đã trở thành trợ lý riêng, chưa bao lâu đã thật sự trở thành ‘trợ lý thân cận’ rồi.”
“Chuyện đó mà cậu còn không biết sao? Cô ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tống thị đấy! Lại còn là con một, muốn gì mà chẳng có. Tôi thấy lần này e là bà chủ…”
Cô ta làm động tác cứa cổ.
“Sớm muộn gì cũng vậy thôi, vợ của Tổng giám đốc bây giờ vừa không có gia thế, lại còn bị điếc. Nếu không phải vì tình nghĩa bao năm, chắc đã ly hôn từ lâu rồi chứ?”
Giọng nói đầy mỉa mai truyền vào tai tôi.
Lần này, tôi không tháo máy trợ thính xuống.
Tôi và Giang Ứng Hoài cũng từng có khoảng thời gian ngọt ngào.
Khi đó, chẳng ai tin tưởng vào chúng tôi. Chính xác mà nói, chẳng ai tin vào tôi.
Không có gia thế tốt nhất, lại còn bị điếc. So với thiên chi kiêu tử như Giang Ứng Hoài, thế nào cũng không xứng đôi.
Nhưng chỉ cần đi cùng nhau, anh nhất định sẽ ôm tôi, quấn lấy tôi, đến mức hận không thể dẫn tôi theo cả khi đi làm.
Bạn bè trong giới của anh trêu chọc, nhân viên công ty cũng hùa theo, ai nấy đều tôn trọng gọi tôi một tiếng “bà Giang”.
Đáng tiếc, thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu. Tôi không biết anh ta đã thay đổi từ khi nào.
Có lẽ là lần đầu tiên anh ta làm thêm giờ mà không về nhà.
Có lẽ là lần anh ta cùng đám bạn la cà quán bar nhưng không nói với tôi.
Hoặc có lẽ là lần đầu tiên anh ta quên mất kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Người ta thường châm chọc, bóng gió ám chỉ rằng Giang Ứng Hoài đang nuôi một tình nhân mới ở bên ngoài, người đó còn có vài nét giống tôi.
Mỗi lần như vậy, tôi đều tháo máy trợ thính xuống.
Ngày cưới, Giang Ứng Hoài từng nói với tôi rằng, những người trong giới của anh ta đều bị lợi ích chi phối, lời nói ra không thể tin tưởng.
Tôi ghi nhớ trong lòng, mỉm cười hỏi anh ta:
“Vậy em có thể tin ai đây?”
Anh ta nói:
“Hứa Tinh Hàm, em mãi mãi có thể tin tưởng anh.”
Vậy nên tôi đã đến hỏi anh ta, liệu những lời đồn đó có phải sự thật hay không.
Anh ta nói: “Không phải.”
Tôi liền tin.
Tôi hỏi anh ta:
“Anh còn yêu em không?”
Anh ta nói: “Yêu.”
Anh ta không biết rằng, tôi vẫn còn một câu chưa nói.
Nếu anh ta không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ rời đi, tuyệt đối không dây dưa.
Giang Ứng Hoài trăng hoa bên ngoài, nổi danh là kẻ phong lưu đa tình.
Chỉ có tôi, ngốc nghếch tin rằng anh ta chưa từng làm chuyện có lỗi với mình mà vẫn đối xử với anh ta như trước đây.
Thái độ của những người xung quanh ngày càng tệ đi, bạn bè của anh ta chế giễu tôi là kẻ si tình mù quáng, nhân viên công ty cũng chẳng để tôi vào mắt.
Nghe những lời bàn tán của các thư ký, ngực tôi bỗng đau nhói.
Tôi cứ nghĩ rằng mình không để tâm.
“Khụ khụ! Đừng nói nữa!”
Một trong số các thư ký tinh mắt nhìn thấy tôi.
Cô ta nặn ra một nụ cười giả tạo mang tính chuyên nghiệp:
“Bà Giang, bà cứ để cơm trưa ở đây đi, Giang Tổng đang họp, không tiện.”
Tôi né tránh bàn tay đang đưa ra định nhận lấy hộp cơm của cô ta:
“Vậy sao? Vậy thì tôi càng phải xem thử, xem có khó khăn gì lớn đến mức ngay cả bữa trưa cũng không ăn nổi.”
2
“Không được!”
Cô thư ký vừa nói xấu tôi ban nãy chặn chặt trước cửa.
“Bà Giang, nếu không có sự cho phép của Giang Tổng, tôi không thể để bà vào.”
Ánh mắt cô ta lóe lên một tia chế giễu khó nhận ra.
Tôi mỉm cười, liếc nhìn bảng tên trên ngực cô ta, kiên quyết nói:
“Tôi muốn vào.”
Bình thường, nếu thư ký nói vậy, tôi sẽ không vào.
Nhưng hôm nay thì khác.
Vừa làm xong hộp cơm mang ra ngoài, tôi nhận được một bưu kiện từ Tống Thanh Mộng.
Một bức thư điện tử đã đẩy tôi xuống vực sâu.
Thư ký vẫn không có ý định nhường đường.
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn vào.”
Cô ta cắn môi, cúi đầu, vẫn không chịu tránh ra.
Tôi bật cười.
Xem ra khi không còn được Giang Ứng Hoài yêu thương, ngay cả thư ký cũng có thể trèo lên đầu tôi mà tác oai tác quái.
“Cô bị sa thải rồi.”
Nghe đến hai chữ “sa thải”, cuối cùng cô ta cũng lộ vẻ hoảng sợ, trừng mắt nhìn tôi, lắp bắp nói:
“Cô, cô! Tôi là người của Giang Tổng, cô lấy quyền gì mà sa thải tôi?”
Tôi không phí lời với cô ta, trực tiếp gọi điện cho giám đốc nhân sự.
Lần đầu tiên Giang Ứng Hoài đưa tôi đến công ty, anh ta đã đứng trước toàn bộ lãnh đạo trung và cao cấp mà nói:
“Ý của vợ tôi, chính là ý của tôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận