Tôi nhìn bảng điểm của cậu ấy, thốt lên: “Không lẽ là tại tôi à?”
Vu Cấm bực bội vò đầu: “Đừng nghĩ nhiều, là do nhà tôi dạo này có chút chuyện.”
Tôi cũng không hỏi thêm, biết ý quay lại xem lỗi sai trong bài thi.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe cậu ấy lên tiếng: “Kiều Tiểu Vũ, gần đây cha tôi đưa một người phụ nữ về nhà.”
Cha mẹ của cậu ấy là hôn nhân thương mại, vốn không sống cùng nhau.
Trong hoàn cảnh như vậy, tôi không biết nên nói gì, chỉ vỗ vai cậu ấy: “Nếu không giải quyết được thì cứ nghĩ thoáng lên.”
Một hồi lâu, tôi mới nghe cậu ấy nói tiếp: “Cậu nghĩ đi đâu vậy! Cha tôi không ngoại tình trong hôn nhân đâu, ông ấy để người ta ngủ ở phòng khách kìa.”
“Chỉ là… tôi cảm thấy người phụ nữ đó trông hơi giống cậu.”
Tôi nhìn Vu Cấm, một lúc lâu mới giả vờ như không có gì, hỏi: “Bà ấy tên gì?”
“Cố Khanh.”
“Thật trùng hợp! Mẹ tôi cũng tên như vậy.”
“Cậu có muốn gặp bà ấy không?”
Ha, câu hỏi này của Vu Cấm thật kỳ lạ.
Ai lại muốn gặp người mẹ đã bỏ đi từ lúc mình bốn tuổi chứ?
Tôi thậm chí còn không nhớ bà ấy trông như thế nào nữa.
Tôi không muốn gặp, dù Kiều Tiểu Vũ tôi có tò mò đến chết cũng sẽ không đi gặp.
Hơn nữa, tôi với bà ấy chẳng hề quen thuộc.
Tôi không muốn biết bây giờ bà ấy ra sao…
“Đúng rồi, hôm nay tôi nói với cha rằng mình sẽ đưa bạn về nhà chơi, ông ấy đồng ý rồi. Hay là đi cùng với tôi về nhà một chuyến, nhìn một cái cho chắc chắn?”
Tôi đặt bút xuống: “Ồ, cũng được thôi.”
Miễn cưỡng gặp một lần để giúp Vu Cấm xác nhận.
Chỉ coi như giúp cậu ấy một việc, chứ tôi không muốn chủ động đi gặp.
Nếu gặp, chắc chắn chỉ là vì cậu ấy tò mò mà thôi.
Đã gần mười bốn năm không gặp mẹ, tôi đã chẳng còn nhớ rõ bà ấy trông như thế nào.
Nhưng vừa nhìn, tôi đã chắc chắn, người phụ nữ trước mặt chính là mẹ mình.
Vu Cấm lấy cớ mời bạn cùng lớp đến nhà chơi để đưa tôi về nhà ăn cơm.
Trong bữa ăn, tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ ngồi đối diện mình.
Bà ấy đẹp đến nao lòng, dấu vết thời gian trên người không nhiều.
Mái tóc xoăn nhẹ thả xuống vai, vừa dịu dàng vừa thanh nhã.
Bà ấy ngồi ăn rất yên tĩnh.
Chỉ trong khoảnh khắc, một đoạn ký ức mơ hồ hiện lên trong đầu.
Khi đó, bà ấy và cha đưa tôi đi công viên giải trí.
Lúc chiều tối, bà ấy hỏi: “Con muốn ăn gì?”
“Ăn kem ạ!”
Bà ấy nhìn hàng người dài dằng dặc trước quầy kem: “Không muốn xếp hàng.”
“Vậy uống Coca-Cola!!!”
Bà ấy mua một chai Coca và một chai nước khoáng.
Tôi ôm chai Coca, ngây thơ nhìn: “Mẹ ơi, sao mẹ không uống? Là vì Coca đắt quá sao? Mẹ ơi, Tiểu Vũ chia cho mẹ một nửa nhé!”
Bà ấy nhìn tôi một cái, nói: “Ngoan, con tự uống đi, mẹ không uống vì mẹ không thích thôi.”
Nhiều chuyện cứ nghĩ mình đã quên từ lâu, nhưng khi gặp lại, tôi mới nhận ra, hóa ra vẫn còn nhớ được rất nhiều.
Hơn mười năm dường như cũng không phải là quá xa xôi.
Tôi cúi đầu ăn cơm.
Ăn rồi ăn, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay đang cầm đũa.
Tôi vội cúi đầu thấp hơn, ăn nhanh hơn nữa.
Cha của Vu Cấm không về vì bận công việc, cả bàn ăn im lặng đến kỳ lạ.
Cuối cùng, vẫn là Cố Khanh ăn xong trước rồi về phòng.
Vu Cấm chọc chọc tôi, khẽ hỏi: “Cậu khóc à?”
Tôi đặt đũa xuống: “Không, mắt nóng quá nên đổ mồ hôi thôi.”
Vu Cấm có vẻ không tin.
Tôi đã nói là vì quá nóng rồi, không hiểu sao cậu ấy lại không tin.
Chẳng lẽ cậu ấy nghĩ tôi khóc vì gặp người phụ nữ kia sao?
Bà ấy chẳng qua chỉ là mẹ ruột của tôi thôi mà.
Thật nực cười, tôi sẽ khóc ư? Không có đâu.
Tôi sẽ…
Huhuhu… mẹ ơi… huhuhu…
8.
Khi tôi về nhà, cha vẫn đang ngồi trên sofa chơi game.
Có lẽ vì muốn vui vẻ hơn, ông ấy đã nhuộm mái tóc vàng trước đây thành màu xanh lá.
Tôi đặt phần ăn dành cho trẻ em mua từ KFC lên bàn trước mặt ông ấy, rồi về phòng.
You cannot copy content of this page
Bình luận