Bị Boss Game Kinh Dị Bắt Gọn

Chương 10: Ngoại truyện

Chương trước

Chương sau

Phiên ngoại — Nhật ký nuôi người của Tiêu Dữ

 

1.

 

Bắt được một con người mới.

 

Thơm quá.

 

Muốn ăn.

 

Nhưng cô ấy nói có thể biểu diễn nhào lộn ra sau cho tôi xem.

 

…Được thôi, để ăn sau vậy.

 

2.

 

Cô ấy đáng yêu quá.

 

Tôi muốn giấu cô ấy đi, không cho ai nhìn thấy.

 

Cô ấy không giống với những người bên ngoài, còn vẽ tranh cho tôi nữa.

 

Nhưng tại sao lại không mặc quần áo?

 

Cô ấy hùng hồn nói: “Mặc quần áo không thân thiện với môi trường! Muốn bảo vệ môi trường thật sự thì phải dám cởi trần!”

 

Ồ.

 

May mà tôi không thích bảo vệ môi trường.

 

【Chú thích: Về sau mới biết, cô ấy rất thích bịa chuyện.】

 

Nhân lúc cô ấy vẽ dở, tôi bảo cô ấy vẽ thêm quần áo cho tôi, ánh mắt cô ấy có chút ai oán.

 

Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

 

Ngoan quá, chỉ muốn xoa xoa đến trọc đầu.

 

3.

 

Cô ấy muốn về nhà.

 

Cô ấy nói nhà mình có rất nhiều đồ ăn ngon, trò chơi vui, còn có ba mẹ và bạn bè.

 

Cô ấy cực kỳ sợ mình sẽ chết ở đây.

 

Cô ấy bảo đây là một trò chơi kinh dị, nếu thắng liên tục 100 ván thì có thể về nhà.

 

…Có thể đừng về nhà không?

 

4.

 

Lâu rồi không viết nhật ký, hôm nay có tin vui muốn kể. 

 

Yay yay yay yay yay!

 

Cô ấy nói thích tôi!

 

Cô ấy muốn kết hôn với tôi, muốn ngủ chung một quan tài với tôi!

 

5.

 

Cô ấy… biến mất rồi.

 

Lúc đang nằm trong quan tài ngủ chung, cô ấy đụng đầu vào cạnh quan tài, rồi cứ thế lăn lông lốc… rồi biến mất.

 

Mấy kẻ cùng nghề bảo, biến mất tức là chết rồi.

 

Tôi nuôi người đến chết luôn rồi.

 

6.

 

Quan tài của tôi chính là lối ra của lăng mộ.

 

Cô ấy lừa tôi.

 

Đồ xấu xa.

 

7.

 

Tôi không muốn nhớ đến cô ấy nữa.

 

Đồ xấu xa.

 

Nhưng hình như… tôi không thể trở lại làm Tiêu Dữ của ngày trước được nữa.

 

Thậm chí còn không thể ăn thịt người.

 

Tôi là một Tiêu Dữ vô dụng.

 

8.

 

Sau 100 năm, 75 ngày, 13 giờ, 18 phút, 27 giây mong ngóng cô ấy quay lại…

 

Tôi đã gặp lại cô ấy.

 

Dù trông có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng tôi có thể nhận ra, đó chính là cô ấy.

 

Con người nhỏ của tôi, duy nhất và độc nhất.

 

Là con người nhỏ chủ động nắm lấy tay tôi, chứ không phải muốn chạy trốn.

 

9.

 

Thôi bỏ đi, tôi không giận nữa.

 

Chấp nhặt với một người ngốc nghếch thì có ích gì đâu.

 

10.

 

Nhưng cô ấy lại sắp rời đi.

 

Tôi lén nghe lỏm bọn họ nói chuyện, cô ấy và đồng đội đã đoán ra rằng lối thoát nằm trong quan tài của tôi.

 

Cô ấy cũng đến tìm tôi: “Tiêu Dữ, chúng ta kết hôn đi.”

 

“Về sau cũng sẽ chôn chung, cùng ngủ trong một quan tài.”

 

Tôi không biết lúc đó sắc mặt mình khó coi đến mức nào.

 

Rất lâu sau, tìm lại được giọng nói của mình, tôi đáp: “Được.”

 

Bộ hỷ phục ngày trước vẫn được giữ gìn cẩn thận, vẫn còn nguyên vẹn như mới. 

 

Tôi mặc nó vào, đối diện với người mình thương.

 

Ngọn nến lay động, ánh sáng phản chiếu lên chiếc hỷ phục đỏ, làm nổi bật dung mạo rạng rỡ và dáng vẻ mềm mại của cô ấy.

 

Cô ấy mỉm cười.

 

Vì sắp được về nhà mà vui vẻ.

 

Tôi cũng cười, từng bước từng bước hoàn thành nghi thức bái đường dưới lời chúc phúc của những người xung quanh.

 

Cùng bước vào quan tài.

 

…Lần này, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.

 

11.

 

Thế nhưng, tôi thật sự không ngờ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần để con người nhỏ rời đi… Nhưng cô ấy lại ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi cùng lăn một vòng, rơi vào một khu rừng nhỏ xa lạ.

 

Ánh đèn đường nơi không xa sáng rực.

 

Tôi và cô ấy cùng nằm trên mặt đất. 

 

Cô ấy chống cằm, nói: “Thắng liên tiếp 100 trận có thể mang theo một thứ trong trò chơi trở về thế giới thực. Vậy nên em chọn mang theo thứ mình thích nhất.”

 

Cô ấy vui vẻ đến mức mắt cũng sáng lên.

 

Tôi không kiềm chế được, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi mắt rạng rỡ ấy.

 

Cô ấy vừa định phản công thì một luồng ánh sáng mạnh từ đèn pin quét thẳng vào chỗ chúng tôi.

 

“Ai đấy? Lớp nào vậy?”

 

“Sao lại ăn mặc thế này vào giờ này? Hai em là học sinh trường tôi à?”

 

Hết.

 

Hết Chương 10: Ngoại truyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page