Thịnh Cảnh cố nén sự khó chịu và giải thích rằng, những nhà hàng đó chỉ phục vụ thành viên, không có tôi, anh ta cũng không thể vào được.
Thế nhưng, Thẩm Tư chẳng hề chịu nghe, chỉ khăng khăng rằng “Cái gì bạn gái cũ có, em cũng phải có!”
Cô ta không hề biết, khi tôi và Thịnh Cảnh còn bên nhau, gần như tất cả chi phí đều do tôi trả.
Ngoài ra, Thịnh Cảnh cũng hiểu rõ rằng, khi anh ta bị cảnh sát bắt, Thẩm Tư chẳng qua chỉ sợ hãi, không muốn cùng anh ta đối mặt.
Anh ta tự giễu:
“Nếu lúc đó anh thực sự phải vào tù, người đầu tiên phủi sạch quan hệ chắc chắn là Thẩm Tư.”
Trong tin nhắn cuối cùng trên WeChat, lần đầu tiên Thịnh Cảnh cúi đầu, tỏ ra yếu thế:
“Anh hối hận rồi, Diệc Thư, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
“Cây đàn ngày xưa em mua cho anh, anh vẫn chưa nhận được.”
“Hãy để anh kéo cho em một khúc Thịnh Trang lần nữa nhé?”
Tôi thừa nhận mình thấy rất cảm động, nhưng sau đó lại hoảng sợ đến mức vội vàng xóa anh ta khỏi danh sách bạn bè.
Chuyện có trả tiền hay không không quan trọng, thay vì lãng phí thời gian dây dưa với anh ta, tôi thừa sức kiếm gấp mười lần số tiền đó.
Hơn nữa, có lẽ anh ta không biết, cây đàn mà tôi mang về đã được tôi treo bán trên trang web đồ cũ từ lâu.
Số tiền bán đàn được tôi dùng để sắm ba đôi giày cao gót, hai bộ vest công sở, và một chiếc váy dài phiên bản mới nhất.
Quả nhiên, tiêu tiền cho chính mình lúc nào cũng sướng nhất.
Từ khi tôi xóa Thịnh Cảnh, công việc ở công ty cứ như được “buff”, hợp đồng ký tới tấp, doanh thu tháng đó vượt ngưỡng một tỷ.
Về chuyện này, Triệu Phong Thành đặc biệt “tâm cơ” bình luận:
“Thấy chưa! Anh ta chắn mất đường tài lộc của em rồi!”
“Chậc chậc chậc, nếu là anh, loại đàn ông như thế, anh không dám nhận đâu.”
Tôi: “?”
Tôi khiêm tốn xin chỉ giáo:
“Vậy anh thích kiểu đàn ông nào? Nói cụ thể đi?”
Triệu Phong Thành phun một ngụm trà:
“Anh đâu có ý đó…”
Dạo gần đây, ngày nào Triệu Phong Thành cũng mang cơm cho tôi, còn tuyên bố rằng “văn hóa bạn ăn cùng” là truyền thống tốt đẹp của dân tộc, nhất định phải phát huy.
Nói không động lòng là nói dối.
Ở bên Thịnh Cảnh, tôi lúc nào cũng căng thẳng, thậm chí có chút tự ti mà không rõ nguyên nhân.
Nhưng ở bên Triệu Phong Thành, tôi lại cảm thấy cả con người mình đặc biệt thoải mái.
Đôi khi, dù không nói gì, chỉ đơn giản là cùng nhau làm việc riêng, chúng tôi cũng không thấy gượng gạo.
Hầu hết thời gian, anh ấy khiến tôi có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Nhưng thỉnh thoảng, anh cũng bộc lộ chút trẻ con trước mặt tôi.
Ví dụ như bây giờ…
Tôi kinh ngạc nhìn Triệu Phong Thành và chiếc kèn láng bóng trên tay anh ấy:
“Đây… đây là điều bất ngờ anh nói với tôi sao?”
Triệu Phong Thành ngẩng cao đầu đầy tự hào:
“Em không thích nhạc sĩ sao?”
“Anh cũng có thể trở thành nhạc sĩ!”
“Anh đã học rất lâu rồi đó, giờ anh siêu giỏi luôn!”
Nói xong, anh đặc biệt chỉnh lại mái tóc, đặt kèn lên miệng, hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, một khúc “Phụ lão hương thân” cao vút, dồn dập vang vọng khắp căn phòng.
Tôi đơ người, sốc nặng, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao.
Anh thì phấn khích, tự hào, càng chơi càng máu lửa.
Khi khúc nhạc kết thúc, anh đầy mong đợi nhìn tôi:
“Thế nào? Hay không?”
Không nỡ làm tổn thương tâm hồn mong manh của anh, tôi đành nghiêm túc gật đầu:
“Quả thật như tiếng nhạc từ thiên đường.”
Ngay lúc Triệu Phong Thành còn đang hưng phấn, có vẻ như định chơi thêm một khúc nữa, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi ra mở cửa, Thịnh Cảnh với bộ dạng râu ria lởm chởm đứng ngay trước mặt. Thấy tôi, ánh mắt anh ta sáng lên:
“Diệc Thư, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, một cái đầu đã chồm qua vai tôi từ phía sau, thậm chí còn gan to bằng trời dụi dụi vào:
“Bảo bối, ai thế?”
Tôi bất lực nhìn Triệu Phong Thành, ánh mắt như muốn nói: Anh cố tình muốn chọc tức anh ta chết à?
Đối phương vô tội chớp chớp mắt với tôi:
“Hê hê.”
Tôi hoàn toàn cạn lời, đành quay sang nhìn Thịnh Cảnh với vẻ mặt lạnh tanh:
“Có chuyện gì không?”
Thịnh Cảnh không trả lời câu hỏi của tôi, ngược lại hỏi ngược:
“Tại sao anh ta lại ở đây?”
Triệu Phong Thành nhanh chóng chen vào, đầy hào hứng đáp:
“Tôi đến nấu cơm cho bảo bối.”
Nắm tay Thịnh Cảnh siết chặt, gân xanh trên trán nổi lên rõ mồn một.
Ngay giây tiếp theo, Triệu Phong Thành lạnh lùng cười nhạt, ánh mắt cao ngạo, giọng đầy khinh miệt:
“Lại định đánh người à?”
“Thằng nhóc, chỉ những kẻ vô dụng nhất mới chỉ biết dùng nắm đấm thôi.”
“Cậu dám động vào tôi, tôi nhất định cho cậu vào trỏng.”
Nói rồi, anh chống một tay lên khung cửa, hơi cúi người xuống, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Thịnh Cảnh:
“Tôi, nói, là, làm.”
Lúc này Triệu Phong Thành hoàn toàn lột xác, bỏ lại vẻ trẻ con và dịu dàng khi ở trước mặt tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận