Tôi đang bận xin khăn từ phục vụ để giúp Triệu Phong Thành chườm vết thương, hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Sao? Chảy nước mũi xuống miệng rồi, giờ mới biết hối hận à?
Gây họa xong mới biết kêu cứu à?
Cảnh sát nhìn tôi đầy thắc mắc, hỏi:
“Hai người có quan hệ gì?”
Nghe vậy, ánh mắt Thịnh Cảnh chằm chằm dán vào tôi.
Tôi cười nhẹ, bình thản đáp:
“Bạn trai cũ, giờ thì gần như kẻ thù.”
Thịnh Cảnh nắm chặt tay, các khớp xương phát ra tiếng răng rắc.
Trước đây, Thịnh Cảnh cũng từng đánh nhau vì nóng giận, tôi là người đứng ra dàn xếp.
Có vẻ anh ta luôn nghĩ việc đó chẳng có gì khó khăn, chỉ là xin lỗi và bồi thường chút tiền mà thôi.
Nhưng giờ đây, tại sao tôi phải lo cho anh ta nữa chứ?
Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
11
Vì ông Vương kiên quyết không chịu hòa giải, thêm vào đó đội ngũ pháp lý của đối phương ra mặt, khả năng cao là Thịnh Cảnh sẽ phải nhận án phạt.
Cuối cùng, cha mẹ của Thịnh Cảnh đã đến.
Hai người làm giáo viên cả đời, chưa bao giờ cúi đầu trước ai.
Vì con trai, họ đành phải thỏa hiệp.
Với vẻ mặt đầy mệt mỏi và khắc khổ, họ cúi người xin lỗi ông Vương.
Cha của Thịnh Cảnh lần đầu tiên ra tay, tát con trai một cái thật mạnh, sau đó ấn cổ anh ta xuống, ép anh ta phải xin lỗi.
Đôi mắt Thịnh Cảnh đỏ ngầu, sau một lúc lâu, anh ta mới miễn cưỡng thốt ra hai từ đầy nhục nhã:
“Xin lỗi.”
Cuối cùng, ông Vương nhận số tiền mà cha mẹ Thịnh Cảnh vất vả gom góp, mọi chuyện mới được dàn xếp.
Trường học của Thịnh Cảnh nể tình tài năng của anh ta nên không đuổi học, nhưng ghi kỷ luật nặng và thông báo toàn trường.
Còn Thẩm Tư thì hoàn toàn không xuất hiện trong suốt thời gian này, viện lý do bị ốm và nghỉ ở nhà.
Mãi đến khi mọi chuyện kết thúc, cô ta mới trở lại trường, ôm lấy Thịnh Cảnh mà khóc lóc thảm thiết.
Thậm chí cô ta còn đăng lên Weibo một bài viết phô trương tình cảm:
“Rất hối hận vì khi anh khó khăn nhất, em không thể ở bên cạnh.”
“Không sao, sau này, ở mỗi khoảnh khắc quan trọng, em sẽ không bao giờ vắng mặt.”
Hình ảnh đính kèm là Thịnh Cảnh bị cô ta ôm chặt, vẻ mặt như gà rù, thậm chí trông còn khá thờ ơ, gần như tê liệt.
Đúng giờ nghỉ trưa, tôi vừa ăn sandwich vừa đọc bài đăng ấy, cười đến mức tưởng như sắp làm bay cả mái nhà văn phòng.
Không lâu sau, cửa văn phòng bị hé mở, một cái đầu thò vào:
“Cần người ăn trưa cùng không?”
Tôi: “?”
Chưa kịp trả lời, Triệu Phong Thành đã thản nhiên bước vào, mang theo hai hộp cơm khổng lồ, ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi giơ ngón cái trêu chọc:
“Triệu Tổng ăn khỏe ghê! Tuyệt vời!”
Anh bị nghẹn, hồi lâu mới thở dài:
“Em vẫn ngốc như hồi bé.”
Tôi nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.
Triệu Phong Thành có vẻ hơi thất vọng, cúi đầu nói nhỏ:
“Em còn nhớ người hàng xóm hồi nhỏ không? Cậu nhóc câm ấy.”
Tôi giật mình kinh ngạc:
“Anh là anh câm sao?!”
“Sao anh lại nói được? Kỳ tích y học à?”
Triệu Phong Thành cố nén lại, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, suýt nữa đập hộp cơm vào đầu tôi:
“Anh vốn dĩ không phải người câm!”
Hồi nhỏ, trong khu tập thể, đám trẻ con thường tụ tập thành nhóm và rất bài xích người ngoài.
Có một khoảng thời gian, một gia đình mới chuyển đến, là một cặp vợ chồng mang theo một cậu con trai lớn hơn chúng tôi khoảng hai, ba tuổi.
Nghe nói họ từ nước ngoài trở về để xử lý công việc gia đình.
Theo lẽ tự nhiên, cậu con trai ấy trở thành đối tượng bị đám trẻ con bắt nạt.
Sau đó, mọi người phát hiện rằng dù có làm gì đi nữa, cậu ta cũng không nói một lời nào.
Vậy là cả nhóm đồn đoán rằng cậu ấy bị câm, rồi càng bắt nạt tệ hơn.
Thời điểm đó, vì cha mẹ ly hôn, tôi cũng trở thành một đứa trẻ “khác biệt” trong khu.
Ngoại trừ Thịnh Cảnh, chẳng ai muốn chơi với tôi, thậm chí còn thường xuyên trêu chọc tôi.
Ban đầu, tôi khá “biết ơn” sự xuất hiện của cậu con trai ấy, vì từ khi cậu ta đến, tôi bị bắt nạt ít hơn hẳn.
Một lần, có người còn rủ tôi tham gia trò chọc phá cậu ấy.
Bọn trẻ đã phát hiện ra rằng cậu ấy đặc biệt sợ bướm đêm.
Vậy là cả nhóm cùng nhau bắt được hàng chục con bướm đêm lớn.
Con to nhất còn to gần bằng bàn tay của một đứa trẻ.
Nhân lúc người lớn không có ở nhà, bọn trẻ lén lút chạy đến bên cửa sổ nhà cậu ấy.
Chúng ném túi đựng đầy bướm đêm vào trong phòng, rồi ghì chặt cửa sổ lại.
Ngay lập tức, tiếng hét kinh hoàng vang lên khắp căn phòng:
“Ahhh! Ahhh!”
Cả nhóm cười phá lên:
“Thằng câm tức lên cũng biết hét à!”
Hôm đó tôi không tham gia, chỉ ở nhà gọi điện với Thịnh Cảnh, khi đó đang tham gia trại hè.
Nghe thấy tiếng ồn ào, tôi vội vã chạy xuống.
Đám trẻ đã bỏ chạy từ lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ xen lẫn âm thanh đập cánh phạch phạch của bướm đêm.
You cannot copy content of this page
Bình luận