Anh Câm

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

“Một cái miệng nhỏ nói lắm quá.”

 

“Mau đi ăn đi.”

 

Bề ngoài có vẻ như đang ngăn cản đối phương, nhưng trong lời nói lại lộ rõ sự thân thiết và bảo vệ.

 

Thẩm Tư đáng yêu lè lưỡi với Thịnh Cảnh, sau đó vui vẻ chạy sang bên khác ăn trái cây.

 

Thẩm Tư, cái tên này tôi không hề xa lạ.

 

Nửa năm gần đây, Thịnh Cảnh thường xuyên nhắc đến cô ta.

 

Anh nói trường có một “nghệ sĩ piano du học về”, là một cô gái tên Thẩm Tư.

 

Bất kể cảm thụ âm nhạc hay thiên phú, cô ta đều không hề thua kém anh.

 

Bây giờ là “báu vật” trong mắt các giáo sư.

 

Anh ta từng nửa đùa nửa thật phàn nàn:

 

“Anh có cảm giác mình bị thất sủng rồi.”

 

Dù là lời phàn nàn, nhưng tôi luôn có thể nghe ra từ trong đó sự quý trọng dành cho một người cân tài cân sức.

 

Lúc này, một người bạn của Thịnh Cảnh mời tôi ngồi xuống, sau đó tùy tiện trêu:

 

“Anh Cảnh, có một “người bạn tốt” xinh đẹp thế này, sao anh không giới thiệu cho bọn tôi sớm chứ?”

 

“Không cần thì để lại cho thị trường đi.”

 

Mặt Thịnh Cảnh lập tức sa sầm lại, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng buông một chữ:

 

“Cút.”

 

Khiến bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngượng ngập đến tột cùng.

 

Thịnh Cảnh tiện tay cầm chiếc khăn choàng tôi để trên lưng ghế, đắp lên chân tôi:

 

“Em mặc chiếc váy này là có thể đi dự tiệc rồi.”

 

“Ăn mặc quá sức chăm chút.”

 

“Với lại buổi tối mặc thế này không an toàn, lát nữa anh đưa em về nhà.”

 

Tôi vừa cười, định giải thích thì từ phía Thẩm Tư bỗng vang lên một tiếng kêu: “Á!”

 

Thịnh Cảnh lập tức quay đầu lại.

 

Chỉ thấy trong tay Thẩm Tư là một con dao gọt hoa quả, tay kia của cô ta bị cắt một đường, máu rỉ ra mờ mờ.

 

Thịnh Cảnh lập tức hoảng hốt:

 

“Đã nói bao nhiêu lần tay của em là để chơi piano mà!”

 

“Bình thường muốn ăn gì chẳng phải anh gọt sẵn cho rồi sao?”

 

3

 

Thẩm Tư mang vẻ mặt đầy ấm ức:

 

“Anh hung dữ như vậy làm gì chứ?”

 

“Em cũng chỉ sợ chị Trang giận thôi mà!”

 

Vừa nói, đôi mắt của Thẩm Tư đã đỏ hoe.

 

Một bộ dạng “muốn khóc nhưng cố nén nước mắt” chẳng khác nào nữ chính phim Quỳnh Dao.

 

Thịnh Cảnh đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt không giấu được sự trách cứ.

 

Nhưng rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.

 

Tại sao chỉ cần cô ta nói vài câu, anh ta liền mặc định tôi là kẻ có lỗi chứ?

 

Thiên vị có thể trắng trợn, nhưng sao anh ta có thể bất chấp đúng sai như thế?

 

Đúng lúc này, Thịnh Cảnh đã vội vàng bế Thẩm Tư lên:

 

“Anh đưa em đến bệnh viện!”

 

Khi đi ngang qua tôi, đôi chân vốn mềm nhũn buông thõng của Thẩm Tư đột nhiên cử động, một chân suýt đá trúng mặt tôi.

 

Tôi lùi lại theo phản xạ, không ngờ phía sau lại là một chiếc ghế đặt chéo.

 

 Bị bất ngờ, tôi ngã nhào xuống, đau đớn bật ra một tiếng rên khẽ.

 

Thịnh Cảnh khựng bước, định quay lại xem tình trạng của tôi.

 

Nhưng Thẩm Tư đã yếu ớt lên tiếng:

 

“Xin lỗi chị Trang, em không cố ý đâu.”

 

“Chỉ là tay em đau quá… hu hu, em sợ sau này không chơi piano được nữa.”

 

Thịnh Cảnh nhíu mày, dịu giọng trấn an:

 

“Đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.”

 

“Cô ấy ngã cũng chẳng phải lỗi của em, đều tại cô ấy thích phô trương, không có việc gì mà lại mang giày cao gót.”

 

Nói xong, anh ta chẳng buồn ngoảnh đầu lại, bế Thẩm Tư đi thẳng.

 

Bầu không khí trong phòng bao như đông cứng lại.

 

Một lúc lâu sau, có người bạn của Thịnh Cảnh lúng túng nói:

 

“À… cái này… anh Cảnh không đúng…”

 

Ngập ngừng một lát, dường như không biết nói gì thêm, cuối cùng chỉ hỏi tôi có cần đưa đến bệnh viện không.

 

Tôi lắc đầu từ chối, tập tễnh bước về phía hầm xe.

 

Hư vinh.

 

Không thể phủ nhận, tôi thực sự là một người hư vinh.

 

Tôi lao vào công việc, liều mạng kiếm tiền, chưa đến ba năm đã leo lên vị trí Giám đốc Kinh doanh.

 

Việc gì tôi cũng phải giành vị trí số một, luôn muốn vượt trội hơn người khác.

 

Tôi mua nhà đẹp, lái xe sang, mặc đồ Chanel, và nhẫn kim cương nhất định phải trên ba carat.

 

Tôi luôn thích cái mới, chê cái cũ, truy cầu xa xỉ, khinh thường tầm thường.

 

Thế nhưng, dường như điều duy nhất trong đời tôi “luyến tiếc” chính là Thịnh Cảnh.

 

Hồi nhỏ, cha mẹ tôi ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới.

 

Không ai cần tôi, tôi bị đẩy đi đẩy lại như một quả bóng.

 

Muốn tiền sinh hoạt, tôi phải chịu đựng những lời mỉa mai cay nghiệt và ánh mắt khinh bỉ.

 

Khi đó, niềm an ủi duy nhất của tôi chính là Thịnh Cảnh.

 

Anh ta sẽ dịu dàng kéo đàn violin khi tôi trốn dưới lầu khóc.

 

Cũng sẽ chia bánh bao và sữa trong bữa sáng cho tôi.

 

Khi có người nói tôi là đứa trẻ hoang không ai thèm, anh ta sẽ kiên quyết che chở tôi sau lưng.

 

Tôi lớn lên thiếu thốn tình yêu, còn anh ta là nguồn ấm duy nhất trong đời tôi.

 

Chính vì vậy, bao nhiêu năm nay, tôi không thể buông tay.

 

Một tiếng huýt sáo sắc nhọn và thô tục kéo tôi ra khỏi dòng ký ức.

 

Không biết từ khi nào, tôi đã đi đến tầng hầm xe trống trải, không một bóng người.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page