Viên cảnh sát nhìn anh ta chăm chú rất lâu, cuối cùng gật đầu:
“Được thôi, khi nào có kết quả ADN, chúng tôi sẽ thông báo cho anh.”
Giang Tân Phong vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát thì gặp dì nhỏ đang ngồi chờ anh ta ở cửa.
“Tân Phong, em sợ quá.”
Dì nhỏ tiến lên khoác lấy cánh tay anh ta, khuôn mặt đầy đau khổ:
“Nhỡ đâu kẻ gi*ết người đó tìm đến gi*ết em thì sao? Mấy ngày nay em luôn có cảm giác bị theo dõi, lỡ đâu lại giống như cách hắn gi*ết Thắng Nam…”
“Đừng nói linh tinh!”
Câu nói của dì nhỏ bị Giang Tân Phong cắt ngang.
Tiếng quát bất ngờ của anh ta khiến dì nhỏ giật mình, ngay cả tôi cũng bị dọa một phen.
Tôi chưa từng thấy anh ta tức giận đến mức nói chuyện với dì nhỏ bằng giọng điệu như vậy.
Thấy dì nhỏ rưng rưng nước mắt, không dám tin nhìn anh ta, Giang Tân Phong khựng lại, giọng nói dịu xuống, trở nên bình tĩnh hơn:
“Bây giờ vẫn chưa thể chứng minh người ch*ết là cô ấy…”
“Tôi có chút việc cần giải quyết, hôm nay không thể đưa chị về được, trên đường nhớ cẩn thận.”
Nói xong, Giang Tân Phong vội vã đi về phía bãi đỗ xe.
Ngồi vào trong xe, anh ta không khởi động động cơ ngay lập tức.
Thay vào đó, anh ta bắt đầu gọi vào số điện thoại của tôi.
Hết lần này đến lần khác, Giang Tân Phong liên tục gọi điện, nhưng không lần nào điện thoại được kết nối.
Dần dần, động tác bấm gọi của anh ta cũng ngừng lại.
Anh ta bắt đầu tìm kiếm gì đó trong xe.
Một điếu thuốc được lục ra từ góc khuất.
Anh ta chậm rãi châm lửa. Bàn tay kẹp điếu thuốc khẽ run.
Tôi cảm thấy khá bất ngờ, vì anh đã bỏ thuốc rất lâu rồi.
Ít nhất là trước mặt tôi, anh ta chưa từng hút thuốc lần nào.
Nhưng chưa kịp hút được bao nhiêu, Giang Tân Phong đã bị khói thuốc làm ho sặc sụa.
Ngay sau đó, anh bắt đầu nhắn tin cho tôi.
[Cố Thắng Nam, em đang ở đâu?]
[Không nói gì à? Vẫn còn giận anh sao?]
[Quay về được không? Anh hứa sau này sẽ không cãi nhau với em nữa.]
[Chẳng lẽ em muốn con chúng ta sau này không có cha sao?]
[Anh sai rồi, Cố Thắng Nam. Anh biết mình sai rồi. Em tha thứ cho anh được không?]
[Cố Thắng Nam, trả lời anh đi!]
[Cố Thắng Nam, chỉ cần em nói một câu, sau này em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ làm.]
[Cố Thắng Nam, đừng lờ anh đi mà…]
Tôi ngây người nhìn từng tin nhắn anh gửi đến.
Bao năm nay, dù chúng tôi cãi nhau đến thế nào, anh cũng chưa từng nhún nhường.
Đừng nói đến việc chủ động nói ba chữ “Anh sai rồi”.
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, không hề cử động, cả người như bị thứ gì đó giữ chặt.
Mãi cho đến khi tàn thuốc cháy hết, bất chợt làm bỏng tay anh.
Ngón tay Giang Tân Phong vô thức co lại. Anh lại cầm điện thoại lên kiểm tra, ánh mắt thoáng qua nét dao động.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên lần nữa. Bên kia là một giọng nam lạ.
“Anh Giang, đã có báo cáo rồi. Kết quả chứng minh ADN hoàn toàn trùng khớp với vợ của anh, Cố Thắng Nam…”
Giang Tân Phong lắng nghe điện thoại, không nói lời nào, cũng không ngắt máy.
“Alo, alo, anh Giang? Anh Giang?”
Lâu đến mức tôi tưởng anh đã ngủ quên, giọng nói điềm tĩnh của anh đột ngột vang lên:
“Được, tôi sẽ đến ngay.”
Khi điện thoại bị ngắt, bàn tay to lớn cầm điện thoại rũ xuống, như không còn chút sức lực.
Không một dấu hiệu báo trước, tiếng còi xe chói tai vang lên từ ghế lái.
Tôi mở to mắt, nhìn Giang Tân Phong vốn đang yên lặng bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, dùng nắm đấm đập liên tục vào vô lăng trước mặt.
“Bốp!”
Cuối cùng túi khí cũng không chịu nổi áp lực khổng lồ mà tự động bung ra.
Tiếng động lớn khiến các nhân viên bảo vệ và cảnh sát gần đó đều chạy đến.
Mọi người cùng hợp sức mới có thể đưa được Giang Tân Phong ra khỏi ghế lái đã biến dạng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong vô định, để mặc đám đông đặt anh nằm xuống đất.
Đầu anh cúi gục, tay chân mềm nhũn như không còn chút sức lực.
Viên cảnh sát vừa gọi điện cho anh trước đó cũng đến hiện trường, nhìn anh một cái rồi nói:
“Đưa đến bệnh viện trước đi. Có vẻ anh ta bị chấn động não.”
Vừa dứt lời, Giang Tân Phong đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất.
Anh túm lấy cánh tay viên cảnh sát, ánh mắt đen láy lóe lên vẻ sắc lạnh đầy đáng sợ:
“Dẫn tôi đến đó, tôi muốn gặp cô ấy…”
Từng chữ, từng câu, như thể anh đã dồn hết toàn bộ sức lực để nói ra.
Vậy, vừa rồi Giang Tân Phong thật sự vì tôi mà đau lòng sao?
Sao có thể chứ. Tôi lắc đầu.
Dù sao khi nghe tin tôi ch*ết, anh ấy cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Bộ dạng của anh khi nãy chỉ là diễn kịch mà thôi.
Tôi theo bóng dáng anh, trôi dạt đến phòng lưu xác.
Mùi formalin trộn lẫn với mùi tử khí xộc thẳng vào mũi.
Một người nhạy cảm với mùi hương như Giang Tân Phong lại không nhíu mày lấy một lần.
Tôi nhìn thấy th*i th*ể được đẩy ra từ ngăn lạnh.
Cảm giác ghê tởm khiến tôi quay đầu đi, tránh không muốn nhìn thêm.
Trong lòng tôi lại chửi rủa kẻ s*át nhân đó thêm ngàn lần.
Lúc còn sống, ít nhất tôi cũng được coi là một mỹ nhân.
Còn bây giờ, người phụ nữ với nửa khuôn mặt gần như nát bươm kia, ngay cả tôi nhìn còn thấy buồn nôn.
“Cô ấy ch*ết như thế nào?”
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giang Tân Phong vang lên.
Trong âm thanh khô khốc ấy, có một tia run rẩy không dễ nhận ra.
“Nạn nhân mang thai khoảng 40 ngày, trên người có nhiều vết bầm tím, có lẽ do phản kháng mà để lại.”
“Phần sau đầu bị tổn thương do một vật cùn đập vào. Tuy nhiên, nguyên nhân thực sự dẫn đến cái ch*ết không phải là vết cắt trên cổ.”
“Dù lưỡi dao sắc bén đã làm rách da cổ, gây ra một lượng máu chảy nhất định…”
“Nguyên nhân thực sự là do ngạt thở.”
“Thời điểm tử vong được dự đoán vào khoảng 9 đến 11 giờ sáng ngày 7 tháng 12.”
You cannot copy content of this page
Bình luận