Giang Tân Phong mở ảnh đại diện của tôi trên WeChat, nhanh chóng gõ vài chữ:
“Kiều Thắng Nam, mau lăn về đây.”
Anh ta kéo lê bước chân, đi qua đi lại trong thư phòng.
Vài phút sau, như mất hết kiên nhẫn, anh ta lại cầm điện thoại, gõ thêm vài chữ.
“Nếu hôm nay cô không về, vậy thì mãi mãi đừng quay về nữa!”
Tôi thật sự muốn quay về! Mau cứu tôi đi!
Tôi cuống đến mức nhảy dựng lên, nhưng rõ ràng Giang Tân Phong không thể nhìn thấy tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Vài phút sau, anh ta bắt đầu ngồi xuống dọn dẹp lại thư phòng.
Đặc biệt là cuốn nhật ký kia.
Những trang giấy nhàu nát, nhăn nhúm, bị xé rách được anh ta cẩn thận dán lại từng chút một, rồi vuốt thẳng.
Như thể đó là báu vật mà anh ta trân quý nhất.
Từ trước đến nay Giang Tân Phong không bao giờ cho tôi vào thư phòng của anh ta, cho đến khi tôi phát hiện ra cuốn nhật ký đó bên trong.
Cuốn nhật ký ghi lại những cảm xúc bồi hồi, ngây ngô thuở thiếu niên, vừa đẹp đẽ vừa trong sáng.
Từ đó về sau, tôi và anh ta thường xuyên cãi nhau vì “bạch nguyệt quang” trong cuốn nhật ký ấy.
Cuối cùng, Giang Tân Phong khóa chặt nó lại.
Sáng nay, sau khi cãi nhau với anh ta, tôi vô tình cầm được chìa khóa thư phòng mà anh ta để quên.
Cơn giận trong tôi lập tức bùng lên đến đỉnh điểm, theo bản năng tôi lao vào thư phòng và phá phách một trận.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Giang Tân Phong cầm máy nghe theo phản xạ.
3
“Giang Tân Phong, em… em sợ quá, hình như trong nhà có người…”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói run rẩy của dì nhỏ.
“Tôi đến ngay, chị đang ở đâu…”
Cơn giận trên gương mặt Giang Tân Phong như thủy triều rút xuống.
Vì lo lắng cho dì nhỏ, anh ta nhíu mày, lộ rõ vẻ căng thẳng.
Có lẽ vì tôi đã trở thành hồn ma, thị lực của tôi bắt đầu có vấn đề.
Tôi dường như nhìn thấy một tia thoáng qua mất mát trong đôi mắt đen sâu thẳm vốn chẳng bao giờ dao động của anh ta.
Tôi lắc lắc đầu, chắc chắn đó là di chứng khi trở thành hồn ma mà thôi.
Tôi lẳng lặng đi theo Giang Tân Phong đến căn hộ của dì nhỏ.
Ngoài một vài dấu chân lạ trong phòng tắm và ban công, không còn dấu hiệu nào khác.
Lông mày của Giang Tân Phong vẫn không giãn ra:
“Chỗ này không thể ở được nữa, chị về nhà tôi trước đã.”
“Nhà họ Giang sao?”
Anh ta gật đầu.
Dì nhỏ ngập ngừng lên tiếng:
“Như vậy không ổn đâu, chắc chắn Thắng Nam sẽ không đồng ý.”
“Cô ấy không có ở nhà.”
Nói đến đây, tôi cảm nhận được một chút phiền muộn thoáng qua từ anh ta.
“Tôi biết chị không quen ngủ ở khách sạn.”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười nhạt.
Những năm trước, tôi theo anh ta đi khắp nơi dự thi, lần nào tôi cũng phải ngủ khách sạn.
Nhưng chưa từng thấy anh ta quan tâm hỏi một câu: Em ngủ có quen không?
Tôi từng phàn nàn với anh ta rằng gối ở khách sạn rất khó chịu.
Đổi lại chỉ là một câu lạnh nhạt:
“Chịu đựng một chút là được.”
Quay lại thực tại, dì nhỏ đã thu dọn xong hành lý.
Giang Tân Phong rất ga lăng, chủ động giúp cô ta mang hành lý.
Về đến nhà họ Giang.
Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, phòng khách chất đầy đồ đạc.
Dì nhỏ nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, mặt đỏ lên, ấp úng nói:
“Giang Tân Phong, hay là anh cứ ngủ đi, em… em sẽ ra khách sạn vậy.”
“Không cần, tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Tôi nhìn dì nhỏ mặc bộ đồ ngủ của mình, nằm trên chiếc giường cưới của tôi và Giang Tân Phong, lòng đầy phẫn nộ.
Trên đầu giường vẫn còn treo bức ảnh cưới của chúng tôi.
“Giang Tân Phong, anh quá đáng vừa thôi! Sao có thể để cô ta ngủ trên giường cưới của chúng ta?!”
Tôi tức giận lao về phía anh ta, nhưng lại chỉ là một cái ôm trống rỗng vào không khí.
Đột nhiên, ánh mắt Giang Tân Phong bỗng dừng lại, chăm chăm nhìn về hướng của tôi.
Tôi đối diện với anh ta, đầu óc trống rỗng.
Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ta đã phát hiện ra, dì nhỏ kéo tay anh ta, đôi mắt đỏ hoe, ôm lấy eo anh ta.
“Giang Tân Phong, anh ở lại với em được không?”
Giang Tân Phong rút lại ánh mắt, cơ thể hơi cứng lại:
“Chuyện tối nay, tôi đã giải thích rồi. Tôi nhất thời tưởng chị là Thắng Nam. Chị Văn, giữa chúng ta đã qua rồi…”
“Thật sự đã qua chưa?”
Dì nhỏ không cam lòng, lại đầy tủi thân, siết chặt eo Giang Tân Phong:
“Anh đừng tự lừa dối mình nữa. Rõ ràng anh vẫn còn cảm giác mà.”
“Em biết mà, anh kết hôn với Thắng Nam chẳng qua là để tìm một cách khác ở bên em, trở thành người thân của em, đúng không?”
Tốt thôi, thì ra tôi chỉ là một phần trong trò chơi của hai người.
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà lao vào cào nát mặt Giang Tân Phong.
Nhưng tất nhiên, tất cả đều vô ích.
Giang Tân Phong lạnh nhạt nói:
“Muộn rồi, chị ngủ đi.”
Không khí đông đặc trong vài phút.
“Xin lỗi.”
Dì nhỏ cười gượng gạo, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, đôi tay cũng buông thõng xuống.
Giang Tân Phong hơi ngừng lại, sau đó đứng dậy ra ngoài, pha một cốc sữa nóng mang vào đưa cho dì nhỏ.
Giọng anh ta dịu dàng:
“Chị Văn, uống sữa rồi ngủ ngon nhé.”
Tôi thì nhìn chằm chằm vào chiếc cốc đựng sữa trong tay cô ta.
Đó là một trong cặp cốc đôi mà tôi đã cất công chọn mua.
Chiếc cốc gấu trúc đỏ là của tôi, còn chiếc cốc yêu tinh xanh là của anh ta.
Khi mua, tôi còn đùa:
“Từ xưa đến nay, đỏ với xanh luôn là cặp đôi định mệnh. Có phải rất hợp với chúng ta không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận