Bên Trong Tượng Điêu Khắc

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Đêm hôm đó, khi Giang Tân Phong và dì nhỏ của tôi hôn nhau đến mức khắc cốt ghi tâm, thì tôi bị người ta nhét vào bên trong một bức tượng điêu khắc vừa hoàn thành.

 

Trước khi ch*ết, tôi tận mắt chứng kiến Giang Tân Phong – người hoàn toàn không hay biết – từ từ dùng đất sét bịt kín tôi trong bức tượng.

 

Sau đó, bức tượng được đặt trong thư phòng nhà họ Giang.

 

Mất tích nhiều ngày, có người khuyên Giang Tân Phong nên tìm kiếm tôi cẩn thận hơn. 

 

Anh ta chỉ cười thản nhiên, như chẳng hề để tâm:

 

“Kiều Thắng Nam làm sao nỡ rời xa tôi được chứ…”

 

Một lần, Giang Tân Phong vô tình làm đổ bức tượng.

 

Bàn tay phải đeo nhẫn cưới của tôi rơi ra từ bên trong.

 

Lòng bàn tay đã cứng đờ, nhưng vẫn siết chặt một tờ giấy chẩn đoán xác nhận mang thai.

 

Khoảnh khắc anh ta biết sự thật, tôi không bỏ sót ánh mắt kinh hoàng và đau đớn của anh ta.

 

1

 

Tôi bị một tên côn đồ bịt chặt miệng, lưỡi dao sắc nhọn kề sát vào cơ thể.

 

Qua lớp kính của cửa sổ, tôi nhìn thấy Giang Tân Phong đang ôm một người phụ nữ.

 

Người phụ nữ có làn da trắng nhợt, đôi mắt ngấn nước, vừa như cười lại vừa như không.

 

Chính là dì nhỏ của tôi, người chỉ hơn tôi vài tuổi.

 

Tôi không thể tin nổi, đôi mắt trợn trừng nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Tâm can như có thứ gì đó bị khoét đi một mảng lớn, cơn đau nhói lan khắp toàn thân trong chớp mắt.

 

Tôi biết, trong lòng chồng tôi – Giang Tân Phong – luôn có một người.

 

Chỉ là tôi không ngờ, người mà anh ta nhung nhớ bao nhiêu năm qua, lại chính là dì nhỏ của tôi.

 

Máu chảy dọc theo đầu ngón tay, cơn đau lạnh lẽo như hàng ngàn chiếc kim nhọn xuyên thẳng vào tận xương tủy.

 

Còn chưa kịp phản ứng, cảm giác lạnh lẽo cùng cơn đau nhói sắc bén đã lan ra nơi cổ tôi.

 

Phần sau đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, cơ thể tôi lập tức tê liệt, trước mắt tối sầm.

 

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi thấy cảnh Giang Tân Phong và dì nhỏ của mình hôn nhau đến mức khắc cốt ghi tâm.

 

Sáng nay, tôi vừa cãi nhau kịch liệt với Giang Tân Phong vì vài chuyện vụn vặt.

 

Tôi trách anh ta lạnh lùng, chẳng quan tâm đến tôi, không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

 

Sau bao năm kết hôn, tôi đã chịu đủ sự bình lặng từ anh ta rồi.

 

Giang Tân Phong yên lặng như một vũng nước ch*ết, dường như không điều gì có thể làm dậy sóng được anh ta.

 

Anh ta luôn nhìn tôi phát cáu với ánh mắt thản nhiên, rồi thản nhiên thu dọn mọi thứ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Khi tất cả mọi người đều trách móc tôi là một người phụ nữ nóng nảy, chẳng ai quan tâm đến sự lạnh lùng mà anh ta dành cho tôi.

 

Họ đều nói rằng Giang Tân Phong là một người chồng tận tụy, còn tôi chỉ là một bà vợ nóng tính, được chồng chiều mà sinh hư.

 

Nhìn gương mặt hờ hững của anh ta, tôi phát điên lên, gào thét như thể muốn vỡ tung.

 

Tôi hất đổ toàn bộ bát đũa, đĩa trên bàn xuống đất, tiếng loảng xoảng vang vọng khi chúng vỡ tan.

 

Những mảnh vỡ bay ra, rạch một đường trên da bên dưới khóe mắt của Giang Tân Phong.

 

Anh ta chỉ giơ tay lau nhẹ vết máu, ánh mắt nhìn tôi như đang nhìn một kẻ điên.

 

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng vang lên:

 

“Kiều Thắng Nam, tôi đã nói rồi, chịu không nổi thì cô có thể rời đi.”

 

“Đừng mơ! Anh đừng mơ!” 

 

Tôi gào lên the thé, ánh mắt khóa chặt vào anh ta:

 

“Đuổi tôi đi, chẳng phải để anh và người phụ nữ đó có thể ở bên nhau sao?!”

 

Sắc mặt Giang Tân Phong tối sầm lại, anh ta quay người, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa.

 

Tôi vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, sợ anh ta rời đi, liền chộp lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh và ném về phía anh ta.

 

Chiếc cốc vỡ tan tành trên khung cửa, những mảnh vỡ rơi vãi khắp nơi.

 

“Thật không thể cứu nổi cô.”

 

Cuối cùng, anh ta không thể chịu đựng thêm, đập mạnh cửa và bước ra ngoài.

 

Tôi ngồi bệt một mình trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, khóc nức nở. 

 

Nước mắt chưa kịp ngừng thì một cơn buồn nôn đột ngột trào lên cổ họng.

 

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi vội đến bệnh viện.

 

Bốn giờ sau, tôi nắm chặt tờ phiếu xét nghiệm trong tay, cảm xúc hỗn loạn.

 

Đứa trẻ này… liệu có thể trở thành cơ hội để cứu vãn cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Tân Phong hay không?

 

Tôi nôn nóng muốn có câu trả lời, lập tức chạy đến xưởng làm việc tìm anh ta.

 

Nhưng không ngờ, điều chờ đợi tôi lại là một kết cục như thế này.

 

Linh hồn tôi trôi nổi giữa không trung, nhìn thấy kẻ s*át nhân bịt mặt cẩn thận khiêng th*i th*ể của tôi đi.

 

Hắn vừa bước lùi lại, chân trái chạm phải một thùng sơn rỗng, phát ra âm thanh rất nhỏ.

 

“Ai? Ai ở đó?”

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

 

Tôi thấy Giang Tân Phong đang nắm chặt tay nắm cửa bên ngoài.

 

“Tân Phong, có chuyện gì vậy?” 

 

Dì nhỏ tiến lên, gọi anh ta lại.

 

Anh ta buông tay khỏi tay nắm cửa, liếc nhìn vào căn phòng chứa đồ tối đen như mực:

 

“Vừa rồi hình như có tiếng động gì đó.”

 

“Em không nghe thấy gì cả.”

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page