“Tôi nhặt được Bá Thiên ở trước cửa nhà. Khi đó thằng bé còn rất nhỏ, chẳng nhớ gì cả. Vừa gặp tôi đã hỏi: ‘Ba ơi, có phải ba không?'”
“Lần đầu tiên làm ba, tôi chỉ muốn chăm sóc Bá Thiên, cho thằng bé một mái ấm.”
Hơn mười năm trước, một nhóm trẻ kỳ lạ mắc chứng mất hồn đột ngột xuất hiện trong thế giới kỳ lạ.
Chúng không nhớ quá khứ, không nhớ bản thân, không nhớ ba mẹ, không nơi nào để đi, cũng không có khả năng sinh tồn.
Để nhận nuôi những đứa trẻ này, các thực thể kỳ lạ âm thầm đồng ý đóng vai “ba mẹ.”
Vai diễn ấy, kéo dài suốt hơn mười năm.
“Ba ơi, hu hu hu hu…”
Cậu nhóc Long Bá Thiên nhỏ nhắn, vốn là một “cậu nhóc nóng tính” chính hiệu, giờ đây lại vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cậu nhóc chạy lạch bạch bằng đôi chân ngắn của mình, trèo qua cổng sắt và lao vào vòng tay của ba.
“Hu hu hu… Mẹ ơi…”
Lâm Chi Chi, đang trốn trong vòng tay tôi, với mái tóc tết xinh xắn, cũng nhớ lại sự chăm sóc và yêu thương của mẹ mình.
Cô bé ngay lập tức lao vào vòng tay mẹ như một chú chim nhỏ tìm về tổ ấm.
Chẳng mấy chốc, trước cổng nhà trẻ Mùa Xuân, cả già cả trẻ ôm nhau khóc thành một đoàn.
Những thực thể kỳ lạ đi ngang qua, nhìn cảnh tượng ấm áp ấy, thậm chí cảm giác như cơ thể lạnh lẽo của họ cũng trở nên ấm áp hơn một chút.
Tôi chợt nghĩ đến Lão Lê ở thế giới thực mà đã lâu không liên lạc, và cả người mẹ đang lạc lối trong thế giới kỳ lạ.
Có thể gặp lại gia đình, dù chỉ là những điều giản đơn, thật sự là hạnh phúc biết bao.
“À, thế này… mấy người còn định giết tôi không?”
“Nếu không giết thì tôi tháo lớp bảo vệ ra nhé?”
Kích hoạt một tiếng đã tiêu tốn của tôi 6000 đồng, nghĩ đến thôi cũng thấy đau lòng!
15
Sau buổi phát sóng trực tiếp do đài truyền hình thành phố thực hiện, nhà trẻ Mùa Xuân đã được đưa vào danh sách đề cử cho danh hiệu Nhà trẻ Ưu tú của Năm.
Tuy nhiên, để chính thức đạt danh hiệu này, cần phải có thêm những màn thể hiện nổi bật hơn.
Vào ngày mở cửa và bán hàng từ thiện, ban phụ huynh của nhà trẻ Mùa Xuân mạnh tay chi tiền bao trọn cả con phố ăn vặt trước cổng.
Tôi thức cả đêm để chuẩn bị những xe đẩy nhỏ xinh đẹp cho bọn trẻ, thậm chí còn đặt làm bảng tên riêng cho từng đứa.
Sáng sớm hôm sau, bọn trẻ hăng hái, khí thế đẩy xe đẩy chứa đầy nguyên liệu ra phố.
Các phụ huynh kỳ lạ từng xem buổi phát sóng lớp lao động của nhà trẻ, nay dẫn theo con cái mình, kéo nhau đến vì danh tiếng.
Ngay từ xa, họ đã bị hương thơm của đồ ăn làm cho ngây ngất.
Bánh kẹp trứng, thịt chiên, sushi, bánh mì kẹp thịt, xiên nướng, lẩu cay, nồi cay kiểu Hương…
Những đứa trẻ kỳ lạ thể hiện tài năng của mình, mỗi đứa làm món sở trường, đứng trên ghế nhỏ và lớn tiếng chào mời.
“Chú ơi, một phần bánh kẹp trứng nhé! Có thêm hành lá và rau mùi không?”
“Chị ơi, lẩu cay làm ơn xếp hàng lấy số, giữ gìn trật tự nha!”
“Cô ơi, xiên chiên thêm cay không? Tương ớt này là con tự làm đấy, ngon lắm!”
“Anh ơi, bánh mì kẹp thịt này thơm lắm, ai ăn cũng khen ngon!”
Ban đầu, các phụ huynh kỳ lạ đến đây chỉ với mục đích “vạch trần” nhà trẻ mà họ nghĩ chỉ toàn diễn kịch này.
Nhưng sau khi nếm thử những món ăn thực sự có hương vị, họ đồng loạt bị chinh phục.
“Bân Bân, ngày mai ba sẽ chuyển con sang học ở nhà trẻ này.”
“Mỹ Mỹ, nếu con học ở đây, mẹ sẽ không nấu cơm nữa. Ngày nào tan học mẹ cũng đến đây ăn với con.”
“Gia Bảo, từ giờ việc nấu ăn ở nhà sẽ nhờ vào con. Mẹ tan làm lúc 6 giờ, con tan học lúc 4 giờ, nhớ đi mua đồ ăn với ba nhé!”
Nghe tin về cảnh tượng hoành tráng này, các phóng viên lại một lần nữa tìm đến phỏng vấn và lần thứ hai bị sốc trước những gì diễn ra.
16
Ngày nhà trẻ Mùa Xuân được trao danh hiệu Nhà trẻ Ưu tú Mẫu mực Cấp Thành phố, lũ trẻ vui mừng đến phát cuồng.
“Hiệu trưởng, chúng ta làm được rồi!”
“Hoan hô! Chúng ta thật tuyệt! Hiệu trưởng muôn năm, muôn năm, muôn vạn năm!”
“Con yêu cô lắm, hiệu trưởng!”
Thông báo vượt phó bản vang lên, tôi ngồi trong văn phòng, lòng tràn ngập niềm vui, chờ đợi phần thưởng.
[Chúc mừng người chơi Lê Oản đã vượt qua phó bản cấp S. Phần thưởng: Được chọn bất kỳ phó bản nào để tham gia một lần.]
Đây là kết quả giao dịch giữa tôi và Tần Kiêu ở phó bản trước.
Chỉ cần tôi chăm sóc tốt bọn trẻ, anh ta sẽ đưa tôi đến phó bản của chuyến tàu nơi mẹ tôi đã biến mất.
Tần Kiêu mãi đến tận khuya mới xuất hiện.
Anh ta mặc một bộ đồ đen, mái tóc ướt sũng, trông vô cùng lạnh lùng.
“Tin tốt và tin xấu.” Tần Kiêu nhíu mày, sắc mặt u ám, đến mức như thể có thể nhỏ nước ra.
“Tin tốt là tôi đã tìm được chuyến tàu nơi mẹ cô biến mất. Cô có thể vào phó bản ngay lập tức.”
“Tin xấu…”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Các nàng ơi có nhiều chuyển khoản không ghi số ID nên admin không nạp pha lê được. Chuyển khoản của nàng nào thì liên hệ telegram ngay để được hỗ trợ nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa
3 tháng