Cả gia đình xuống xe, cuối cùng cũng được nhìn thấy sông Hoàng Hà trong truyền thuyết.
“Nước đâu?”
Ông Tịnh hỏi.
“Đã đóng thành băng rồi ạ.”
Tịnh Thù trả lời.
“…”
“Vậy là Hoàng Hà đã thành “Hoàng Băng” rồi sao?”
Sông Hoàng Hà từng cuộn trào hùng vĩ giờ đây biến thành một sông băng lạnh lẽo bất tận.
Ông Tịnh hà hơi ấm, giấu đôi bàn tay vào tay áo, đi dọc theo bờ đê, nét mặt lộ rõ vẻ xúc động lẫn cảm thán.
Ông có thể cảm nhận được khí thế tráng lệ của dòng sông xưa kia, nhưng rồi tất cả cũng không thể thoát khỏi cái lạnh cùng cực này, cũng như họ trước thiên nhiên, nhỏ bé và buộc phải rời xa quê hương đã sống mấy chục năm.
“Đông chết người ta mất thôi, tôi về đã, còn phải nấu cơm cho cả nhà nữa.”
Bà Tịnh kéo con Gà Béo đang vùng vẫy trở lại xe.
Bà chẳng thấy có gì hay ho khi ngắm sông băng, trong khi ông Tịnh lại kích động, thà dành thời gian để trồng thêm rau, muối thêm thịt còn hơn.
(Gà Béo: “Tôi cũng muốn ra ngoài chơi mà!”)
Ngô Hữu Ái đẩy gọng kính, ngáp dài định về xe tranh thủ ngủ bù, ai ngờ thầy giáo của cô kéo cô đi lấy mẫu ở sông Hoàng Hà, còn nói:
“Chúng ta mau đi dạo chợ Tân Lan xem có loài mới nào mang về nuôi được không, tranh thủ về trước giờ cơm.”
Qua những ngày đi cùng nhau, Sở Chước Hoa đã hiểu rõ giờ ăn quan trọng thế nào, không phải vì bà Tịnh keo kiệt, mà do cả nhà họ Tịnh mỗi người đều có sức ăn rất lớn, nhất là Tịnh Thù… cứ có bao nhiêu thức ăn là cô dọn sạch hết.
Lỡ bữa thì đúng là hết thật.
Ngô Hữu Ái gọi Tịnh Thù:
“Em có đi chợ không? Chị thấy em hứng thú nhất với mấy thứ này mà.”
Tịnh Thù đặc biệt mê các món ăn, nhất là các món đặc sản của Tân Lan trước tận thế như gà nướng Tịnh Ninh, bánh ngọt, thịt cừu, thịt sốt Tam Sinh… giờ chắc cũng còn vài món ngon.
“Em cũng muốn lắm, nhưng lát nữa có việc rồi, hai người cứ đi đi, gặp gì ngon thì mang về cho em.”
Tịnh Thù lắc đầu.
Sở Chước Hoa và Ngô Hữu Ái bèn lên xe kéo đã được cải tiến rồi đi.
“Cháu gái ơi, trượt băng không? Ông làm cho cháu đôi giày băng rồi mình ra đây trượt, vui cực.”
“Nếu không già như thế này, ông cũng muốn đích thân ra trượt cho sướng.”
Ông Tịnh lang thang trên băng của Hoàng Hà một lúc rồi quay lại gọi.
Dù không nhìn thấy Hoàng Hà như mong đợi, nhưng ông vẫn có thể tự tìm niềm vui cho mình.
“Tự trượt mất công quá, ông chờ cháu.”
Tịnh Thù lấy hai chiếc lốp dự phòng, đặt ngang trên băng, buộc vào dây thừng cố định rồi nối với người của Người Khổng Lồ Xanh, chèn thêm đệm mềm vào giữa hai chiếc lốp tròn.
Thế là hai chiếc xe trượt băng hiệu Người Khổng Lồ Xanh đã hoàn thành.
“Chúng ta đua xem ai chạy nhanh hơn nhé?”
“Ai thua thì phải dọn chuồng gia súc cả ngày.”
Tịnh Thù và ông Tịnh nằm trên lốp xe, được Người Khổng Lồ Xanh kéo phóng nhanh về phía trước, rồi lại bẻ lái ngoặt gấp làm cả hai bay là đà rồi lại rơi xuống, còn thích thú hơn đi tàu lượn.
Gió lạnh quất vào mặt như dao, cảnh vật cũng biến đổi nhanh chóng, ông Tịnh hét lớn, tận hưởng một màn “tốc độ và cuồng nhiệt.”
Chơi một lúc lâu ông mới kêu dừng:
“Già rồi, chịu không nổi nữa, ông chịu thua.”
Lúc này Tịnh Thù mới cười lớn rồi dừng lại.
Ai ngờ ông cụ từ xe thứ ba thấy thế liền gọi với từ đê:
“Này chú em, có trò hay mà không gọi lão già này sao?”
“Ông lớn tuổi rồi, không hợp đâu.”
“Ai bảo vậy, tôi chỉ muốn thử thôi.”
Thế là hai ông cụ không chỉ thi đua mà còn lao xe vòng xoay 360°, suýt nữa thì bị văng ra ngoài.
Cảnh tượng này quả đúng là “xe chạy đằng trước, người ngồi bên trong, hồn chạy đằng sau.”
Người nhà họ cứ gọi với Người Khổng Lồ Xanh là chạy nhẹ thôi, chậm lại đi, câu nào nghe cũng nghẹn ngào.
Tịnh Thù cười lắc đầu, nhìn chiếc nhà xe của họ dừng lại gần nhà khách, rồi ra lệnh cho Người Khổng Lồ Xanh vây quanh xe để bảo vệ người nhà, sau đó mới mang theo Tiểu Lục và mấy chục Người Khổng Lồ Xanh âm thầm đi theo.
Ra ngoài, nhất là ở địa bàn người khác, có thêm vài vệ sĩ cũng chẳng thừa.
Nếu không phải vì cuộc viếng thăm nhà máy bánh Hồng Tuyến Trùng ở Tân Lan, Tịnh Thù cũng đã đi chợ với Ngô Hữu Ái rồi, nhưng lần này đành phải làm chính sự.
Ô Thành là một vùng lòng chảo, phát triển theo nhiều hướng, còn Tân Lan được xây dựng hai bên bờ Hoàng Hà, chỉ có hai đường chạy dọc hàng chục cây số, không có phát triển theo chiều ngang.
Nhà máy bánh Hồng Tuyến Trùng nằm cách 5 km theo trục dọc vào trong nội thành, trên đường đi, hầu hết các khu vực đều bị đầm lầy nhấn chìm.
Người đi đường khi thấy những sinh vật khổng lồ như Người Khổng Lồ Xanh đều hoảng sợ né sang một bên.
Cũng có một vài gã đói lả dám cầm mảnh kính vỡ tiến đến, có lẽ định thử xem có ăn thịt được không.
Người Khổng Lồ Xanh là một khối chất lỏng xanh biếc, trông đã chẳng ngon lành gì rồi mà!
Tịnh Thù cứ nghĩ rằng dân Tân Lan chưa từng thấy Người Khổng Lồ Xanh nên phản ứng vậy cũng là bình thường, nhưng càng vào sâu trong thành phố, nơi càng đông người thì họ càng tỏ ra gan lì.
Mọi người nhìn Người Khổng Lồ Xanh bằng ánh mắt thèm khát.
“Loài sinh vật mới kìa, có cả mấy chục con, đưa đến viện nghiên cứu chắc đổi được không ít bánh.”
“Người đông, kiếm ít chăn với khăn trải giường, tóm vài con đi.”
“Lão Dương, hay ông kêu thêm người đến? Bọn tôi đói lắm rồi.”
Người Khổng Lồ Xanh bị nói đến một cách cực kỳ ngượng ngùng.
Có người còn định giăng chăn trùm lên, tưởng rằng sẽ bắt được chúng, nhưng chẳng ngờ bọn chúng hóa thành chất lỏng, trôi xuống dưới.
Không chỉ vậy, chất lỏng dính nhầy còn làm tay họ ướt nhẹp.
Đám đông không nản, liều lĩnh lao tới, Người Khổng Lồ Xanh cũng hóa thành từng vũng nước cuốn lấy họ, xoay họ trong dòng nước đến nỗi họ thấy trời đất quay cuồng.
Người Khổng Lồ Xanh vui vẻ phát ra âm thanh phấn khích, còn thi đua xem ai quay nhanh hơn.
May mắn thay, giám đốc Vương của nhà máy biết chuyện, kịp thời đến ngăn lại và giải quyết sự việc.
Người Khổng Lồ Xanh ngoan ngoãn thả mọi người ra, rồi đứng thẳng hàng sau Tiểu Lục.
“Xin chào, xin chào, cô là Tịnh Tổng phải không? Tôi là Vương Quý, quản đốc nhà máy bánh Hồng Tuyến Trùng ở Tân Lan. Thật ngại quá đã làm phiền cô, mong cô rộng lượng bỏ qua.”
Ông Vương nhiệt tình đón tiếp:
“Nhà máy của tôi ở đây còn sơ sài, không so được với nhà máy lớn của cô ở Ô Thành, mời cô cứ thoải mái tham quan.”
Lúc này, Tịnh Thù mới chui ra khỏi người của Người Khổng Lồ Xanh, mỉm cười không để tâm:
“Quan trọng là chuyện chính, vào thôi.”
Lúc này mọi người xung quanh mới hít một hơi, nhận ra rằng đây không phải loài sinh vật mới mà họ nghĩ.
Hóa ra loài sinh vật kỳ lạ này còn có chủ, và hơn hết là có người có thể điều khiển được!
Nhà máy ở đây bắt chước mô hình của nhà máy bánh Hồng Tuyến Trùng Ô Thành, nhưng quy mô nhỏ hơn nhiều.
“Cảm ơn mọi người đã hỗ trợ bánh Hồng Tuyến Trùng hôm qua, vài ngày nữa khi hàng từ Ô Thành đến sẽ điều phối lại cho mọi người.”
Tịnh Thù mở lời cảm ơn.
“Chúng tôi đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”
Giám đốc Vương khiêm tốn, tỏ vẻ nhún nhường.
Dù gì thì ông cũng đang có việc muốn cầu cạnh Tịnh Thù.
You cannot copy content of this page
Ngapham
Truyện dừng rồi hả ad
1 tháng
nguyenthuhuongthuhuong911
k ra chương mới à ad
3 tháng
xuantruong
2 hôm nay k ra chuong moi ah ad
4 tháng
kratos01
Ngang raw rồi nàng ơi, chờ tác giả nà
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
Phan Tiên
Hôm nay chưa có chương ạ ad ơi. Hôm nào cũng trông mong hết
4 tháng