Tịnh Thù cảm thấy, mặc dù quái vật đời trước đã mất đi sức mạnh năm chiều, nhưng lại trở nên đáng sợ hơn.
Không còn sự tiêu diệt lẫn nhau để giảm bớt số lượng, chúng ngày càng nhiều và ăn bất cứ thứ gì nhìn thấy, thực sự là hung tàn.
Tuy nhiên, những sinh vật này lại là món ăn bổ dưỡng tuyệt hảo cho Người Khổng Lồ Xanh, đúng kiểu kinh nghiệm đan, nếu trên đường gặp lại, Tịnh Thù nghĩ rằng cần phải quét sạch tất cả.
Tiết kiệm được phần thức ăn cho Người Khổng Lồ Xanh chỉ là phụ, quan trọng là trừ hại cho dân, làm một người chính trực có tinh thần chính nghĩa, ừm.
Vì đã biết nguồn gốc của chất lỏng đen, Tịnh Thù cử Người Khổng Lồ Xanh đến đứng ngoài vòng bao vây, sẵn sàng tìm kiếm mục tiêu.
Về phần Cá Bùn, ban đầu Tịnh Thù còn lo lắng, nhưng sau khi thử nghiệm, cô mới phát hiện:
Da Cá Bùn dày chẳng kém gì tường thành, và vì có thể là do chất bùn tạo thành nên chất lỏng đen hoàn toàn không có hứng thú với chúng.
Tuy nhiên, Tịnh Thù vẫn cần liên lạc với Tiểu Vi, vì chất lỏng đen có khả năng gây nguy hiểm cho tộc Túc Trùng, không biết hiện Tiểu Vi đang đưa tộc nhân đi đến đâu rồi?
Đoàn xe đã đến Lục Đạo Loan, được sắp xếp nghỉ ngơi trong hầm, Tịnh Thù được gọi đi họp khẩn cấp với tư cách là người phụ trách nhà máy sản xuất bánh Hồng Tuyến Trùng.
Lúc này, mẹ Tịnh cùng các trưởng bộ phận của bộ thực phẩm đều đang chờ trong kho hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Người Khổng Lồ Xanh nhỏ đứng thỏa mãn trước cửa kho, mở cửa và chu đáo hạ chủ nhân xuống đất, trông vô cùng hoành tráng, khiến chàng thư ký nam đến đón cũng ngỡ ngàng, ngượng ngùng.
May mà chàng thư ký cũng không nói nhiều, chỉ bảo:
“Vào nhanh đi, cuộc họp đã bắt đầu rồi.”
Kho hàng đã thay đổi hẳn, các nhà lồng rau của bộ nông nghiệp đã được chuyển vào, xe tải từ trại chăn nuôi cũng vào trong.
Nói là họp, nhưng trông giống như trong chợ rau vậy, không có bàn ghế, mọi người đều phải đứng, có điều kiện thì cầm ly nước nóng, thêm vài quả kỷ tử, thế là sang lắm rồi.
“Bộ trưởng Tô, đề xuất của ngài rất tốt, nhưng tình hình thực phẩm ở Tân Lan còn căng thẳng hơn chúng ta, tôi vừa liên hệ với họ, nhưng người phụ trách bên ấy chẳng đếm xỉa đến.”
“Thực phẩm ở Tân Lan đắt đỏ, chúng ta thà chờ vài ngày cho đến khi hậu cần mang lương thực tiếp tế tới, còn những người này đành nhịn đói mấy ngày vậy…”
“Trên bảo chúng ta tự lo, lại không cấp kinh phí, thì làm sao mà giải quyết?”
Tịnh Thù tìm một góc ngồi, ôm ly giữ nhiệt, tận hưởng vị sữa khoai môn thơm lừng, trong lúc lắng nghe cuộc họp tẻ nhạt, cô suýt ngủ gật cho đến khi nghe một giọng nói:
“Người phụ trách nhà máy bánh Hồng Tuyến Trùng là con gái tôi, Tịnh Thù, bên Tân Lan cũng có chi nhánh, có thể mượn tạm, các bộ phận thanh toán theo giá Ô Thành, đợi vài ngày nữa khi có tiếp tế, rồi trả lại là được.”
Cả phòng họp trở nên ồn ào.
“Bộ trưởng, ngài nên nói sớm một tiếng chứ.”
“Thế thì dễ rồi, thật may là ngài có mối quan hệ thế này, mọi người đều tiết kiệm được một khoản lớn mà lại có cơm ăn.”
Nếu không phải là người nhà, thì ai lại cho mượn lương thực vài ngày?
Quan trọng là không phải mua với giá cao, tiết kiệm không ít tiền bạc và phiền toái cho các bộ phận.
Là một người đóng vai trò “công cụ”, Tịnh Thù rất hiểu chuyện, phải giúp mẹ mình thôi, huống hồ chỉ là một sự mượn tạm.
Đợi khi mẹ cô nở một nụ cười bình thản như thể việc này là chuyện nhỏ, Tịnh Thù liền liên hệ với một trong tám chi nhánh, chuẩn bị 10 tấn bánh Hồng Tuyến Trùng để mẹ cô cử người đến lấy.
Sau khi giải quyết xong, mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn Tịnh Thù tìm đến cha Tịnh trong kho, nơi ông đang mát-xa cho bò sữa.
Cha Tịnh đang dạy hai người học trò bên cạnh:
“Cứ làm như tôi đây, mát-xa nhiều vào chỗ này sẽ giúp bò cho nhiều sữa hơn.”
Hai người học trò nhìn và làm theo rất chăm chỉ.
Tịnh Thù ngơ ngác hỏi:
“Cha, cha học từ ai vậy?”
Cha Tịnh trả lời với vẻ rất nghiêm túc:
“Từ ông con chứ ai nữa. Mấy ngày nay, cha thấy ông cứ xoa bóp thế này cho Đại Hoa, mỗi ngày đều vắt được nhiều sữa hơn.”
“Ồ… vậy cha làm xong thì về ăn cơm sớm nhé.”
Tịnh Thù không nỡ nói ra sự thật rằng bò sữa cho nhiều sữa hơn là nhờ uống linh tuyền.
“Biết rồi.”
Có thức ăn mượn tạm, ít nhất mọi người phía sau cũng có khẩu phần, thêm vào đó người dân Hoa Hạ vốn quen tự giữ lại một ít đồ ăn, nên dù lượng phát không nhiều, thì vẫn không đến nỗi phải đói.
Về tổn thất người và vật tư, tối đó mẹ Tịnh lặng lẽ về và nói rằng ai đó đã nổi giận, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Tịnh Thù cười nhạt:
“Lẽ nào còn có thể biến không thành có sao?”
Sáng hôm sau, đoàn di cư tiếp tục lên đường, đích đến là Tân Lan cách 30 cây số.
Càng di chuyển về phía nam, nhiệt độ càng cao.
Ở Tân Lan, nhiệt độ khoảng âm 30 độ, và đang tiếp tục giảm.
Không ai biết liệu Tân Lan có trở thành thành phố tiếp theo đạt mức âm 60 độ và cần di dời, chỉ có Tịnh Thù là biết.
Theo tin tức, hiện tại nhiệt độ ở Ô Thành đã xuống âm 70 độ, tuyết rơi dày đặc, toàn bộ thành phố ngầm đã bị phong tỏa, người dân ở lại Ô Thành đều bị giam dưới lòng đất, hiện tại vẫn chưa có sự cố lớn nào xảy ra.
“Tịnh Thù à, ông đã muốn đi Tân Lan xem thử từ lâu rồi, nghe nói đó là thành phố xây dựng hai bên bờ Hoàng Hà.”
“Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi’ (Ngươi có thấy nước Hoàng Hà chảy từ trời xuống, ào ạt ra biển không quay trở lại), ông còn chưa từng thấy Hoàng Hà bao giờ.”
“Ông nhiều chuyện quá, thời buổi này còn có gì để xem, không được đi.”
Bà Tịnh đứng cạnh đó trừng mắt.
“Lúc nào đi ngang qua thì xem, không thì thôi vậy.”
Tịnh Thù nói chen vào.
“Được rồi, được rồi, ngắm Hoàng Hà nào, rồi lúc đó lại dạo quanh Tân Lan.”
Ông Tịnh luôn rất tò mò về sông Hoàng Hà, ông muốn tự mình cảm nhận sự hùng vĩ của thiên nhiên, cũng như chiêm ngưỡng một thành phố mới.
Xe tăng đi trước dẫn đường, đoàn xe nối đuôi nhau, có chuyện hôm qua nên mọi người đều không dám lơ là, nhưng có thêm xe tăng, cảm giác an toàn rõ ràng đã tăng lên.
Đường đi khá thuận lợi.
“Thông báo, thông báo, sắp tới thêm một đường hầm nữa là đến trạm dừng dịch vụ Tân Lan rồi.”
“Chúng ta sẽ cắm trại và nghỉ qua đêm ở đường hầm tiếp theo, mọi thứ vẫn như cũ.”
Vừa nghe thông báo trên bộ đàm, đoàn xe liền dừng lại.
Những chiếc xe phía sau cũng phanh gấp, tạo nên những tiếng ma sát khó chịu.
Chiếc nhà xe của gia đình Tịnh Thù cũng đột ngột dừng lại.
“Phía trước có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên dừng lại?”
“Không biết, chẳng lẽ bị cướp sao?”
Bà Tịnh cầm cái rổ phơi đồ ăn, tất cả đều rơi vãi ra đất, Gà Béo nhanh nhẹn mổ ăn, theo nó hiểu thì đồ ăn rơi xuống đất là để cho nó ăn.
Nhưng bà Tịnh vỗ cho nó bay ra, xót xa nhặt lại phần còn sót, đồ ăn bẩn rồi thì chỉ còn dành cho ông già ăn, thật là lãng phí.
(Ông Tịnh: “Chẳng lẽ tôi chỉ đáng ăn đồ rơi xuống đất thôi sao?”)
“Có người bị xe tăng đè chết rồi!”
Trong hầm có tiếng ai đó hét lên, còn vang vọng trong không gian, ngay sau đó là những âm thanh hỗn loạn.
“Bà, ông, hai người đừng xuống xe, để con đi xem sao.”
“Mang vũ khí theo.”
Tịnh Thù kéo con Gà Béo định nhảy xuống xe lại, ngồi lên phiên bản mini của Người Khổng Lồ Xanh tiến vào hầm, kèm theo ba, bốn vệ sĩ Người Khổng Lồ Xanh.
Dù sao Tịnh Thù cũng là người biết yêu quý mạng sống của mình.
You cannot copy content of this page
Ngapham
Truyện dừng rồi hả ad
1 tháng
nguyenthuhuongthuhuong911
k ra chương mới à ad
3 tháng
xuantruong
2 hôm nay k ra chuong moi ah ad
4 tháng
kratos01
Ngang raw rồi nàng ơi, chờ tác giả nà
4 tháng
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
4 tháng
Phan Tiên
Hôm nay chưa có chương ạ ad ơi. Hôm nào cũng trông mong hết
4 tháng