Trả Ch.ó Cho Ảnh Đế

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Bên trong xe im lặng đến đáng sợ, không khí như đông cứng lại.

 

Một lúc lâu sau, Dụ Du Chi lau sạch nước mắt, lạnh lùng bật cười: “Hừ, dựa vào cái gì?

 

“Em muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại, dựa vào đâu tất cả phải do em quyết định?”

 

Giọng anh dần trở nên kích động, từng bước ép sát, cho đến khi lưng tôi chạm vào cánh cửa xe.

 

Trong mắt anh cuộn trào đủ loại cảm xúc, nghiến răng nói: “Tống Quỳ, đùa giỡn tình cảm của anh thú vị lắm à?”

 

“Quay lại rồi thì sao? Để em có thêm một cơ hội vứt bỏ anh lần nữa?”

 

“Giống như năm đó.”

 

Đây là lần đầu tiên, trong suốt những năm quen biết, tôi thấy anh nổi giận.

 

Ngay cả khi tôi giận dỗi, gây sự, làm đủ trò để đòi chia tay, anh cũng chỉ biết nhẫn nhịn và dỗ dành tôi.

 

Tôi vô thức cắn chặt môi, ký ức chợt ùa về.

 

Một cảm giác ấm ức không tên dâng lên, nhưng khi đó còn lựa chọn nào khác sao?

 

Tôi cúi đầu, giọng nói yếu dần, mang theo tiếng nức nở: “Em đâu thể ngăn anh tiến đến một tương lai tốt đẹp hơn chứ.”

 

Nói xong, tôi mím chặt môi, cố gắng không khóc, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà tuôn rơi.

 

Dụ Du Chi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc đang giằng xé trong lòng.

 

Anh mở mắt ra, vẻ bình tĩnh quen thuộc đã trở lại. 

 

Bỗng dưng đưa tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gương mặt tôi.

 

Giọng anh khàn và trầm, mang theo sự nhẫn nhịn khó nhận ra: “Tống Quỳ, vậy còn anh thì sao?

 

“Tương lai mà em tự ý quyết định thay anh, em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?”

 

“Em…”

 

Tôi há miệng, nhưng không thốt nên lời nào.

 

Anh nói không sai.

 

Từ đầu đến cuối, tôi luôn đặt mình ở vị trí cao cả, cho rằng mình đang hy sinh vì anh, vì tương lai của anh, mà buông tay chúng tôi.

 

Để rồi khi nhìn thấy anh đạt được thành công, tôi thậm chí còn nghĩ rằng đó là nhờ công lao của mình.

 

Cân nhắc mọi thứ, nhưng lại quên đi cảm xúc của anh.

 

Đến nước này, tôi không hối hận với quyết định ban đầu, hoặc có lẽ là không muốn thừa nhận.

 

Cứ như vậy đi.

 

Giờ đây đã nói ra mọi chuyện, dù kết quả có thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận.

 

12.

 

Tôi đẩy cửa xe, gọi taxi quay về khách sạn.

 

Quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần, nằm xuống và ngủ thiếp đi ngay lập tức.

 

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức.

 

Vừa dụi mắt, vừa vò mái tóc rối bù, nửa tỉnh nửa mơ ra mở cửa.

 

Dụ Du Chi, sao anh lại ở đây?

 

Anh mặc một bộ vest đen giản dị, tóc tai gọn gàng, giọng điềm tĩnh đến lạnh lùng: “Sổ hộ khẩu đâu?”

 

Tôi ngơ ngác, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Ở trong phòng, sao thế?”

 

Dụ Du Chi gần như không dừng lại, nắm lấy tay tôi, kéo vào phòng, chỉ buông hai chữ: “Đăng ký.”

 

“Hả??”

 

Hai tiếng sau, khi xe dừng lại trước cửa cục dân chính, mọi thứ mới bắt đầu trở nên thực tế hơn.

 

Dụ Du Chi một tay nắm vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, nói: “Cô Tống Quỳ, xét thấy em đã từng làm ra hành động ngu ngốc là bỏ rơi anh, anh cần sự bảo vệ từ pháp luật.

 

“Nghĩ kỹ đi, nếu đã quyết định thì vào làm giấy đăng ký kết hôn.”

 

Tôi: ???

 

Lần đầu tiên thấy tái hợp mà thẳng tiến đến cục dân chính thế này.

 

Tôi cẩn thận mở miệng: “Ờm… nhưng mà kết hôn rồi, chẳng phải vẫn có thể ly hôn sao?”

 

Đây gọi là bảo vệ gì chứ? Rõ ràng là bốc đồng, chẳng phải đang kiếm việc thêm cho nhân viên sao?

 

Vừa dứt lời, ánh mắt Dụ Du Chi tối sầm lại, như ném một lưỡi dao sắc bén về phía tôi.

 

“Chưa kết hôn mà đã nghĩ đến ly hôn phải không?”

 

“Anh không có ý định cưới hai lần, cả đời này chỉ kết hôn một lần. Mong em suy nghĩ thật kỹ.”

 

Oan quá, tôi chỉ định nhắc nhở một chút thôi mà.

 

Đối tượng là một Ảnh Đế nổi tiếng, đẹp trai, dáng chuẩn, biết nấu ăn, lại còn chung tình, cuộc hôn nhân này thế nào cũng là tôi hời.

 

Người cần suy nghĩ cẩn thận phải là anh mới đúng chứ?

 

Tôi chớp chớp mắt: “Em chỉ có một câu hỏi.” 

 

“Sau khi cưới, tiền cát-xê của anh có nộp lên không?”

 

Lông mày Dụ Du Chi khẽ động, ánh mắt mềm lại đôi chút, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Quang minh chính đại nhắm vào tiền của anh?”

 

Tôi vội vàng bổ sung: “Không, em còn nhắm vào nhan sắc của anh.”

 

“Em tốt nhất là cứ nhắm mãi như vậy đi.”

 

Hết.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page