Vạch Mặt Đàn Em Thảo Mai

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

  1.  

 

Khi tôi và Phó Nhiên từ ngoài trường trở về, một cô gái mặc váy trắng chặn anh lại.

 

Cô ta đỏ mặt, đưa cho anh một bức thư tình.

 

“Đàn anh, em… em thích anh từ lâu rồi, anh có thể… có thể…”

 

Đến câu cuối, giọng cô ta đột nhiên nhỏ dần, chỉ có đôi mắt long lanh đầy hy vọng nhìn Phó Nhiên.

 

Tôi đoán, ý của cô ta chắc là muốn Phó Nhiên hiểu ý và giúp cô ta giữ chút thể diện, tự mình nói nốt lời còn dang dở.

 

Đáng tiếc, Phó Nhiên vốn không phải kiểu người dễ mềm lòng hay thích chiều chuộng người khác.

 

Anh nhíu mày, lùi lại một bước. 

 

Trước khi anh kịp nói, tôi đã nhanh nhẹn hiểu ý và tiếp lời trước: “Có phải ý cô là muốn ở bên anh ấy không? Cô định nói điều này, đúng không?”

 

Đôi mắt đầy hy vọng của cô gái lóe lên một chút, sau đó quay sang trừng mắt với tôi, vẻ không hài lòng: “Tôi đang nói chuyện với đàn anh, liên quan gì đến chị chứ?”

 

Tôi bị giọng điệu đầy tự tin của cô ta làm bật cười: “Cô đang tỏ tình với bạn trai tôi, sao lại không liên quan đến tôi?”

 

Tôi vẫn đang đứng đây, cô ta nghĩ tôi là người vô hình à?

 

Không ngờ cô ta chẳng hề để tâm, ngược lại còn tỏ ra bất mãn hơn.

 

“Người như chị hoàn toàn không xứng đáng với anh ấy. Sao chị… sao chị có thể ích kỷ như vậy chứ?”

 

Giọng điệu nghe thật đau lòng, suýt nữa thì tôi cũng thấy cảm động.

 

“Anh ấy vì che ô cho chị mà để nửa người mình bị mưa làm ướt hết, còn chị thì chẳng thèm quan tâm, chỉ lo chơi điện thoại.”

 

À, tôi còn đang thắc mắc vài hôm trước là vị nào nhiều chuyện, đăng bài về tôi lên trang Confession của trường, hóa ra chính là cô ta.

 

Cô ta chụp ảnh anh che ô cho tôi, rồi đăng bài lên trang Confession.

 

“Mọi người ơi, giúp em một chút! Em thấy chàng trai này che ô cho bạn gái mà nửa người bị ướt hết, còn bạn gái thì chỉ lo chơi điện thoại.”

 

Tôi thì không để tâm, nhưng Phó Nhiên thì tức đến mức muốn bùng nổ.

 

Anh vốn không bao giờ cho phép bất kỳ ai xúc phạm tôi.

 

Lúc này, ánh mắt Phó Nhiên trở nên lạnh lùng, đây chính là dấu hiệu anh đang rất giận.

 

Cái cô em trà xanh kia lại không nhận ra, ngược lại càng nói càng thêm tự tin: “Chị hoàn toàn không xứng đáng với anh ấy, đàn anh vừa xuất sắc, vừa thông minh. Chị dựa vào đâu mà đứng bên cạnh anh ấy?”

 

Dựa vào đâu ư? Tôi suýt nữa thì bật cười vì những lời này.

 

Cô ta lại quay sang Phó Nhiên, dáng vẻ đầy chân thành, giọng điệu thiết tha: “Đàn anh, hai người chia tay đi, hãy ở bên em. Em thật sự sẽ đối xử với anh cực kỳ tốt, em thề!”

 

Chậc chậc chậc, đây quả là một câu tỏ tình cảm động đến tận trời xanh.

 

Cực kỳ tốt?

 

Tôi nhìn cô ta từ trên xuống dưới.

 

Bộ váy trắng cũ kỹ trên người ước chừng không quá một trăm đồng, các đường viền đã bung chỉ hết rồi.

 

Trên tay là một chiếc túi vải bố, nhìn qua cũng biết là loại hàng chợ, giá chỉ mười mấy đồng.

 

Tôi khẽ mỉm cười: “Vậy… cô định đối xử với anh ấy tốt như thế nào? Nói thử xem?”

 

Cô ta bị câu hỏi của tôi làm nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã đáp lại: “Dù sao chắc chắn tốt hơn chị.”

 

2.

 

Tôi chẳng buồn để ý đến cô ta nữa.

 

Phó Nhiên nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón tay với nhau. 

 

Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Dù không biết cô từ đâu đến, nhưng tránh xa tôi ra một chút. Tôi không quen biết cô, bạn gái tôi vẫn đang ở đây.”

 

Nói xong, anh kéo tôi đi thẳng, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô gái váy trắng thêm lần nào.

 

Cô ta lập tức đỏ mắt vì thái độ của Phó Nhiên, cơ thể cũng hơi lảo đảo. 

 

Đôi tay nắm chặt bức thư tình đến trắng bệch các khớp ngón tay, nghẹn ngào lên tiếng: “Đàn anh, em…”

 

Nhìn dáng vẻ không cam lòng của cô ta, tôi kéo Phó Nhiên lại, khoanh tay trước ngực, ung dung mở miệng: “Haiz, tôi có xứng hay không, không đến lượt cô đánh giá. Nhưng cô… chắc chắn là không xứng.”

 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page