Thực Đơn Của Thái Tử Gia Quảng Đông

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Hai tháng tiếp theo, tôi và Thời Lỵ đều ăn đồ nhẹ.

 

Đạo diễn rất hài lòng với hiệu ứng quay được.

 

Thời kỳ đầu, khi chúng tôi còn sống “tốt”, khuôn mặt vẫn hơi tròn. 

 

Đến giai đoạn trưởng thành và thay đổi, cằm chúng tôi lại thon gọn đi một vòng.

 

Sự biến đổi từ béo sang gầy rất phù hợp.

 

14.

 

Bữa tiệc đóng máy được tổ chức tại khách sạn gần đoàn phim nhất.

 

Khi ngồi vào bàn, Thời Lỵ ngồi bên trái, thành thục gạt sang một bên tờ khăn giấy trên bàn, sau đó lấy từ chiếc túi hàng chục nghìn của chị ấy ra một xấp khăn giấy hiệu Tempo, rồi xé một nửa đưa cho tôi.

 

Tôi nâng niu nửa tờ giấy, thầm hiểu đây chính là biểu tượng cho mối quan hệ tốt đẹp giữa công chúa Quảng Đông và mình.

 

Vì chị ấy không quá thân thiết với nữ diễn viên phụ số ba nên cho hẳn một tờ giấy nguyên vẹn.

 

Nhà đầu tư Thời Vân ngồi bên phải, cũng xé một nửa tờ Tempo đưa cho tôi.

 

Tốt lắm, giờ đã có đủ một tờ khăn giấy hoàn chỉnh!

 

Đạo diễn gọi rất nhiều món ăn thuộc các phong cách khác nhau.

 

Thời Lỵ nếm thử một miếng cá mú Đông Tinh hấp, liền cau mày.

 

Thời Vân ăn một miếng heo sữa quay, im lặng đặt đũa xuống.

 

Anh không nói gì, nhưng tôi lại nghe được tiếng lòng của anh: 【Chó nhà tôi mà ăn món này chắc nửa đêm cũng phải cầm chảo gõ loảng xoảng.】

 

Cả hai người họ rảnh rỗi không có việc gì làm, đều chăm chú nhìn tôi ăn cơm.

 

Tôi gắp món thịt xào vải, Thời Lỵ giúp giữ bàn xoay.

 

Liếc một chút về phía cua sốt, Thời Vân liền xoay đĩa cua về phía tôi.

 

Khi đang ăn dở, Thời Vân lại cầm đũa lên, thử một chút món Phúc Kiến trước mặt mình.

 

Tôi nghe thấy anh thầm nghĩ: 【Nguyễn Tinh Dư thật sự rất hợp cơm.】

 

Ăn được nửa bụng, đặt đũa xuống, nghe đạo diễn giơ ly rượu, bắt đầu kể về lịch sử làm phim của ông ấy.

 

Thời Vân lại bắt đầu đọc thầm thực đơn trong đầu.

 

Đạo diễn nói: “Năm xưa lần đầu tiên tôi làm phim…”

 

Thời Vân: 【Đầu tiên cắt thịt thăn thành miếng nhỏ…】

 

Tôi nghe mà sắp bị tinh thần phân liệt.

 

Đột nhiên đạo diễn quay sang gọi: “Tiểu Dư, cô có ý kiến gì không?”

 

Tôi lập tức nói: “Thật ra tôi nghĩ làm sườn xào chua ngọt có thể thêm chút dứa.”

 

Đạo diễn: “?”

 

Thời Vân khẽ cười, nói: “Được.”

 

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn giữ phép lịch sự: “Thật may mắn khi được tham gia đoàn phim của đạo diễn Giang, sự hướng dẫn của đạo diễn đã giúp tôi tiến bộ rất nhiều…”

 

Đạo diễn thở dài, trông có vẻ hơi thất vọng, nói: “Thôi, tôi hiểu mà.”

 

Hóa ra ông ấy cũng là người nhạy cảm.

 

Tôi lại khen ngợi thêm một hồi lâu, ông ấy mới khôi phục lại hứng thú, tiếp tục thao thao bất tuyệt, còn nói nếu có tài nguyên nào sẽ ưu tiên giới thiệu cho tôi.

 

15.

 

Bữa tiệc kết thúc, Thời Lỵ nói: “Em trai, đói đói, cơm cơm.”

 

Tôi nhỏ giọng bồi thêm: “Thời tổng, đói đói, cơm cơm.”

 

Thế là giữa đêm khuya, chúng tôi đặc biệt thuê một phòng trong khách sạn để nấu ăn.

 

Tôi và Thời Lỵ ngồi trên sofa, xem lại các cảnh quay trước đây trong phim.

 

Thời Vân ở trong bếp suốt nửa tiếng đồng hồ.

 

Thời Lỵ khuyên tôi đi giục anh.

 

Tôi ngồi trên sofa, cúi đầu cắn móng tay: “Em ngại lắm, không dám nói.”

 

Thời Lỵ: “Em cứ nói: Wow! Nhìn món này ngon quá đi mất!” 

 

“Hu hu, lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông tốt như anh!”

 

“Giọng kiểu õng ẹo ấy, được không, Tiểu Dư?”

 

Tôi nín thở, thử tập giọng kiểu đó một chút.

 

Thời Lỵ phấn khích: “Đúng, cứ nói như thế!”

 

Tôi bước vào bếp, gượng gạo nâng giọng, nhỏ tiếng nói: “Wow! Nhìn món này ngon quá đi mất!”

 

Thời Lệ vung chảo mạnh đến mức bắn ra tia lửa.

 

Tôi lại nói thêm một câu: “Huhu, lần đầu tiên em gặp một người đàn ông tốt như anh.”

 

Tay anh cầm chảo run lên, suýt nữa làm món sườn xào chua ngọt rơi ra ngoài.

 

Trong lòng rối loạn, toàn là tiếng Quảng Đông, tôi nghe không hiểu.

 

Anh lên tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Em ra ngoài ngồi đi, lát nữa sẽ xong.”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page