Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
“Uống rượu đi, đừng nói bậy nữa…”
Chị gái đóng vai nữ phù thủy đã say mềm, ôm lấy cánh tay tôi, cười hì hì nói:
“Ngưng Ức, em còn trẻ quá. Chị thật ghen tỵ với em, em có nhiều khả năng đến thế.”
Tôi lấy một ly nước lọc đưa cho chị, nhẹ nhàng đáp:
“Em cũng rất ngưỡng mộ các anh chị.”
Chị dựa vào tay tôi uống hết ly nước, nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ:
“Em có biết mình tốt thế nào không?”
Sóng biển dâng lên rồi rút xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh lửa bập bùng.
Không xa, nhóm người đang hát và kể chuyện. Chị gối đầu lên vai tôi, thì thầm những lời nhỏ nhẹ:
“Nếu cho em thời gian, em có thể trở thành bất cứ ai trong chúng tôi. Nhưng để chúng tôi quay lại độ tuổi của em, chẳng ai trong chúng tôi có thể như em – đã chịu nhiều khổ cực, nhưng vẫn giữ được sự mềm mại và lương thiện.”
Ánh mắt chị dừng lại ở một khoảng không vô định, bật cười khe khẽ:
“Hồi đó, mọi người đều thích Đường Hà, mà Đường Hà lại chẳng thích ai cả. Chúng tôi còn lén đặt điều rằng anh ấy vô tính.”
“Đến bây giờ, khi nhìn thấy em, tôi mới hiểu. Lứa chúng tôi sống quá thuận lợi, ý thức về bản thân quá lớn, làm sao có thể bước vào được trái tim anh ấy.”
Chị đưa tay chạm vào ngực tôi, cười nói:
“Những gì em mang trong tim, khác hẳn chúng tôi.”
Tôi không biết phải trả lời thế nào, chị đã thở dài một hơi, rồi ôm tôi thật chặt.
“Chị thật sự rất ngưỡng mộ em, cô bé à. Nhưng điều này là xứng đáng với em. Sau này nhớ đối xử tốt với người mà cả nhóm chúng tôi từng thầm thích nhé.”
Nhìn vào đôi mắt to, long lanh của chị, tôi cảm nhận được điều gì đó nhưng không thể diễn đạt thành lời.
Chị mỉm cười, đứng dậy, lảo đảo bước về phía bàn rượu.
“Trần Tùng, nào, chúng ta cạn ly!”
Giữa tiếng ồn ào, cuối cùng Đường Hà cũng thoát khỏi đám đông và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Em đã uống rượu à?”
Anh hỏi.
Lúc nãy anh bị kéo đi chơi poker Texas, còn tôi thì bị một nhóm người nhiệt tình kéo vào trò chuyện.
Đúng là đã uống một chút… thật khó từ chối lòng hiếu khách của họ.
Vì thế, bây giờ khi nhìn anh, mọi thứ dường như bị phủ một lớp sương mờ, không còn rõ ràng.
Chỉ là bản năng mách bảo tôi muốn lại gần anh hơn.
Không chờ tôi trả lời, anh cúi đầu xuống, lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.
Khoảng cách giữa chúng tôi càng rút ngắn lại.
Đôi môi có đường nét đẹp đẽ của anh chỉ cách tôi một chút, mở ra, rồi khép lại…
Tôi ngẩng đầu lên, hôn anh.
Qua khóe mắt, tôi thoáng thấy anh nhướng mày kinh ngạc.
Nhưng chỉ giây lát sau, ánh mắt anh dường như đong đầy ý cười.
Sau đó, tôi không nhìn thấy gì nữa, vì anh đã đưa tay che mắt tôi lại.
Lúc này, tôi chỉ còn có thể cảm nhận được độ ấm từ đôi môi anh.
Quyền chủ động lập tức được chuyển giao cho anh.
Nhiệt độ dần tăng lên, khiến tôi hơi lúng túng.
Tôi siết chặt lấy eo anh, như thể nếu không làm vậy, tôi sẽ mất đi sự thăng bằng và hoàn toàn chìm đắm.
Tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.
Cuối cùng, Đường Hà cũng buông tôi ra.
Tôi nhìn rõ vẻ trêu chọc nhàn nhạt trên gương mặt anh, hơi mất tự tin mà nói:
“Em đã mười tám tuổi rồi.”
Anh nhướng mày:
“Ồ?”
Tôi nghiến răng:
“Em đã là người lớn rồi.”
Không thể coi thường em được đâu!
Đường Hà bật cười lớn, đôi mắt đen láy của anh tràn ngập ý cười.
Cười đủ rồi, anh vòng tay ôm tôi, cúi xuống nhìn tôi:
“Ngưng Ức, em có biết, nói câu này trước mặt một người đàn ông trưởng thành có nghĩa là gì không?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, như bị lửa thiêu đốt.
Dường như cả nhóm đã chơi đùa mệt mỏi.
Hoạt động tiếp theo là vào phòng chiếu phim của khách sạn xem phim kinh dị.
Mấy chị gái đầy lý lẽ:
“Bình thường công việc áp lực đủ rồi, phải xem phim của James Wan, hét lên cho thoải mái.”
Hậu quả trực tiếp là trên đường về phòng, tôi có cảm giác như hồn lìa khỏi xác.
Ngay cả tiếng đóng mở của thang máy cũng khiến tôi run rẩy.
Đường Hà nhìn tôi, không giấu nổi vẻ buồn cười, anh đi cùng tôi đến cửa, quẹt thẻ vào phòng rồi nói:
“Thế giờ anh đi nhé?”
Tôi nắm lấy tay áo anh, giọng nói mang theo sự cầu xin tột cùng:
“Chú nhỏ…”
Anh khẽ đáp:
“Giờ mới gọi anh là chú nhỏ à?”
Tôi vội nói:
“Anh có thể đứng ngoài cửa một lát không? Đợi em tắm xong rồi anh đi cũng được.”
Khi gội đầu, phải nhắm mắt, tôi thật sự rất sợ khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy một bóng ma.”
Đường Hà mang theo nụ cười nhàn nhạt, véo nhẹ má tôi:
“Có phải anh đã quá giữ mình nên khiến em hiểu sai về một người đàn ông bình thường không?”
Tôi ngơ ngác:
“Đàn ông bình thường là sao?”
Đường Hà trông có vẻ không muốn giải thích thêm, anh phất tay, ra hiệu cho tôi đi tắm.
Trước đó, trong phòng chiếu phim, chị gái đóng vai nữ phù thủy đã đưa cho tôi một ly rượu trái cây, bảo tôi thử.
You cannot copy content of this page
Bình luận