Chương 2:
18/01/2025
Chương 3:
18/01/2025
Chương 1:
18/01/2025
Chương 4:
21/01/2025
Chương 5:
21/01/2025
Chương 6:
21/01/2025
Chương 7:
21/01/2025
Chương 8:
21/01/2025
Chương 9:
21/01/2025
Chương 10:
23/01/2025
Chương 12:
23/01/2025
Chương 11:
23/01/2025
Chương 13:
23/01/2025
Chương 14:
23/01/2025
Chương 15:
23/01/2025
Chương 16:
25/01/2025
Chương 17:
25/01/2025
Chương 18:
25/01/2025
Tôi khẽ nhếch môi cười.
Thu lại câu vừa rồi, cha tôi có chút lương tâm, nhưng không phải nhiều.
Vì lợi ích mà có thể đẩy con gái ruột mình vào hố lửa.
Cũng có lẽ, trong mắt ông ta, chỉ có Tô Lâm mới là con gái của mình, còn tôi chỉ là một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Khẽ ho một tiếng, lúc này họ mới nhận ra sự có mặt của tôi, giật mình kêu lên.
“Tô Hi, con về từ lúc nào vậy?”
“Có lẽ là ngay lúc mọi người lớn tiếng bàn bạc xem làm sao để gả tôi cho Tạ Châu.”
Vẻ mặt họ lập tức trở nên lúng túng.
Mẹ kế định chơi bài tình cảm, liền nói: “Tô Hi, nghĩ đến chuyện trước giờ mẹ vẫn đối xử với con…”
Tôi thực sự muốn biết bà ta làm thế nào để nói dối không chớp mắt được, hỏi lại: “Đối xử với tôi như thế nào?”
Mẹ kế nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng không tìm được điểm gì tốt để nói về cách bà ta đối xử với tôi.
Buồn cười thật, chẳng có chút tình cảm nào để mà chơi bài tình cảm.
Bà ta lặng lẽ ngậm miệng, không nói gì nữa.
Tô Lâm lên tiếng: “Tô Hi, rốt cuộc chị muốn thế nào mới chịu gả cho Tạ Châu?”
Tôi ngồi xuống sofa: “Cho tôi ba mươi triệu.”
Vừa nhắc đến tiền, mẹ kế đã như thể bị lấy mạng: “Ba mươi triệu, cô đi.ê.n rồi à?!”
Nhà tôi chỉ là dạng nhà giàu mới nổi, chẳng thể so sánh với các gia tộc hào môn, ba mươi triệu này đủ khiến cha tôi phải đổ m.á.u.
Huống chi, trong mắt mẹ kế, tài sản trong nhà đều là của bà ta và Tô Lâm.
Tôi mà lấy đi dù chỉ một đồng, mẹ kế cũng sẽ đau khổ như thể mất cả m.ạ.ng sống.
“Không muốn à, vậy thì thôi.”
Tô Lâm chưa bao giờ khiến tôi thất vọng.
“Muốn con lấy cái người thực vật đó, con thà ch.ế.t còn hơn.”
Cô ta nhắm mắt, lao thẳng về phía cột cửa.
Cha tôi và mẹ kế vội vàng ngăn lại, quay sang nói với tôi: “Được, cứ làm theo lời của cô.”
Tôi tiếp tục: “Còn tiền sính lễ của nhà họ Tạ, cũng phải đưa cho tôi.”
Mặt mẹ kế lúc nãy đã xanh mét, giờ thì từ xanh chuyển sang đen.
Nhìn thấy thế, khóe môi tôi không nhịn được khẽ nhếch lên.
Có vẻ như tiền sính lễ của nhà họ Tạ còn giá trị hơn ba mươi triệu kia.
Mẹ kế nghiến răng: “Tô Hi, đừng được nước làm tới!”
Càng thấy bà ta tức giận, tôi càng vui vẻ.
“Nếu tôi nhớ không lầm, nhà họ Tạ từng nói rằng tiền sính lễ đó là dành cho vị hôn thê của Tạ Châu. Hay là bà vẫn muốn để Tô Lâm gả qua đó?”
Nghe xong, Tô Lâm lại diễn màn kịch quen thuộc: “Mẹ! Mẹ cứ đưa tiền cho Tô Hi đi, nếu không con sẽ ch.ế.t cho mà xem!”
Cô ta nhắm mắt lại, lần nữa lao về phía cột nhà.
Mẹ kế nghiến răng: “Được, tôi đưa cho cô, Tô Hi.”
Tối hôm đó, từ một kẻ nghèo rớt với chỉ còn một nghìn đồng trong túi, tôi biến thành một “tiểu phú bà”.
Nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên mặt tôi khi cầm được tiền, mẹ kế khó chịu ra mặt.
Bà ta hừ lạnh: “Tô Hi, đừng vội đắc ý. Coi chừng Tạ Châu không bao giờ tỉnh lại, để rồi cô phải sống cả đời làm quả phụ.”
Tôi cười tươi: “Tôi xin nhận lời chúc phúc của bà.”
Mẹ kế: “???”
Bà ta không biết là tôi còn mong ước được sống cuộc đời làm dâu nhà giàu, có tiền, nhàn nhã, và một người chồng chẳng khác nào đã chết.
3.
Tôi có quan niệm như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ cha tôi.
Cha đã dùng chính hành động của mình để chứng minh một điều: chồng con gì đó, thà không có còn hơn.
Mẹ tôi bị chính cha tôi chọc tức đến ch.ế.t.
Cha tôi là một gã đàn ông cặn bã chính hiệu.
Năm đó, khi mẹ tôi đang mang thai, cha tôi đã ngang nhiên đưa mẹ kế – lúc đó cũng đang bụng bầu – về nhà.
Trong thời gian mẹ tôi mang thai, cha không ngừng dùng chiến tranh lạnh để h.à.nh h.ạ bà ấy.
Thậm chí còn công khai thể hiện tình cảm với mẹ kế trước mặt mẹ tôi, cố ép bà ấy cam tâm tình nguyện l.y h.ô.n và phá bỏ cái thai trong bụng.
You cannot copy content of this page
Bình luận