Chương 1:
17/01/2025
Chương 2:
17/01/2025
Chương 3:
17/01/2025
Chương 4:
17/01/2025
Chương 5:
17/01/2025
Chương 6:
17/01/2025
Chương 7:
17/01/2025
Chương 8:
17/01/2025
Chương 9:
17/01/2025
Chương 10:
17/01/2025
Chương 11:
17/01/2025
Chương 12:
17/01/2025
Chương 13:
17/01/2025
Chương 14:
17/01/2025
Tính cả 600.000 vừa nhận được, trừ đi 100.000 mua gói định vị, hiện có 1.100.000.
Dựa vào xác suất phần thưởng nhiệm vụ tăng gấp đôi, nếu tiếp tục s.à.m s.ỡ với Phó Thanh Vũ thêm vài lần, tích đủ 5 triệu dường như không phải là giấc mơ.
Lại nhìn về phía Phó Thanh Vũ, cảm giác cậu ấy dường như đã khác so với lần đầu tôi gặp.
Không nói rõ được là khác ở đâu, nhưng tôi nhận ra, hình như cậu ấy không tàn nhẫn và điên cuồng như mình đã tưởng tượng.
Ít nhất sau khi tôi ngất xỉu, cậu ấy vẫn lấy đức báo oán, đưa tôi vào bệnh viện.
Cốt truyện g.i.ế.t người phóng hỏa là ở sau khi học xong đại học, bước ra xã hội và nhiều năm sau đó.
Còn hiện tại, Phó Thanh Vũ vẫn chỉ là một học sinh non nớt.
Nói đi cũng phải nói lại, chính tôi mới là người liên tục tấn công cậu ấy một cách điên rồ…
Nếu đã như vậy!
Tại sao mình không làm điều gì đó còn điên rồ hơn, lợi dụng lòng tốt khi người ta vẫn còn chút lương tâm chứ?
Tôi sụt sịt một cái, ấm ức mím môi: “Dựa vào việc giả vờ yếu đuối để đổi lấy sự thương hại từ người khác, chẳng phải rất đáng buồn hả?”
Phó Thanh Vũ đồng cảm, hạ hàng mi xuống, thở dài: “Phải… thật đáng buồn…”
Tốt lắm, chuẩn bị bắt đầu tung chiêu.
“Thật ra, ngay từ đầu cậu đoán đúng rồi, tôi chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu. Tôi đã bị cậu hấp dẫn sâu sắc từ lâu…”
“Nhìn thấy cậu, tôi không thể kiềm chế được mà muốn ôm cậu, muốn đến gần cậu. Vì tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian, nên tôi không màng đến cảm giác của cậu mà làm những điều đó…”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Phó Thanh Vũ im lặng một lúc, khi ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có thêm vài phần thương cảm.
“Tôi tha thứ cho cậu.” Cậu ấy nói: “Tôi không xứng đáng để cậu thích, hãy trân trọng những ngày còn lại của mình đi.”
“Nhưng mà…” Tôi nghẹn ngào: “Thích thì làm gì có chuyện xứng đáng hay không xứng đáng? Nếu có thể kiểm soát cảm xúc, tôi việc gì phải điên cuồng như vậy chứ?”
Phó Thanh Vũ ngẩn ra một chút, ánh mắt trở nên trầm tư, nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy có vẻ “có cửa”, tôi tranh thủ cơ hội, nắm lấy tay cậu ấy: “Phó Thanh Vũ, cậu coi như giúp tôi đi. Hãy ở bên tôi trong năm cuối cùng của cuộc đời tôi, được không? Tôi có thể trả tiền cho cậu.”
Khi chính tôi nổi da gà đầy người vì những lời này, lại nghe thấy Phó Thanh Vũ đáp: “Để tôi suy nghĩ.”
Tôi trợn to mắt.
Cậu ấy không nói “Cút”, mà lại nói là “Để tôi suy nghĩ.”
Hệ thống theo dõi toàn bộ quá trình bỗng nhiên lên tiếng: “Theo giám định, thành phần ‘trà xanh’ của ký chủ đạt 99%, đánh bại phản diện Phó Thanh Vũ một cách không thể chối cãi.”
Hệ thống nào cũng mắng người như này hả??
11.
Vài ngày sau, Phó Thanh Vũ tìm đến tôi, ánh mắt do dự: “Cậu nói là nếu tôi ở bên cậu một năm, cậu sẽ trả tiền cho tôi, lời đó còn tính không?”
Tôi thử dò hỏi: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Cậu ấy ngập ngừng một lúc, rồi cắn răng nói: “Mỗi tháng 3.000!”
Tôi giật mình, nhìn ánh mắt đó còn tưởng sẽ đòi một con số trên trời!
Đối với một học sinh cấp ba, 3.000 quả thật đã là một khoản tiền lớn rồi.
Phó Thanh Vũ cúi đầu, giải thích: “Tôi muốn chuyển ra ngoài, thuê phòng cần một khoản tiền.”
Cuối cùng tôi đã hiểu ra, hôm đó cậu ấy khóc không phải vì tôi, tiếng hét lớn đối với tôi chẳng qua chỉ là để che giấu cảm xúc thật của mình.
Thứ thực sự khiến cậu ấy gục ngã là Hà Niệm Niệm.
Cha mẹ ruột của Phó Thanh Vũ vốn là một cặp vợ chồng nghiện cờ bạc, thường xuyên qua lại tại những sòng bạc hỗn loạn.
Sòng bạc là nơi phức tạp, đầy rẫy các loại người.
Một ngày nọ, vận xui ập đến, không biết kẻ nào tìm đến trả thù lại nhận nhầm người, g.i.ế.t nhầm cha mẹ của Phó Thanh Vũ.
Cha mẹ qua đời, Phó Thanh Vũ được cha mẹ của Hà Niệm Niệm nhận nuôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận