Mẹ Tôi Là Một Trà Xanh Cao Cấp

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

  1.  

 

Sau khi hiểu ra tình hình, Ninh Quảng Sinh bắt đầu gào thét đòi trả thù.

 

Nhưng ông ta không còn sức để gây sóng gió nữa, vì những tội ác trước đây đã định sẵn rằng nửa đời còn lại của ông ta sẽ phải trải qua trong tù.

 

Mẹ tôi không phải dạng vừa, những chứng cứ bà ấy nắm trong tay đủ để khiến Ninh Quảng Sinh bị hủy diệt hoàn toàn.

 

Khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi quyết định có một cuộc nói chuyện với Trần Thư Sầm.

 

Đặc biệt chọn một cái ghế cao, ngồi lên đó, vênh váo đung đưa chân, nhìn ông ấy đầy vẻ thách thức.

 

Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng tôi cũng nhận ra: Tại sao mình phải chịu cảnh bị người này xem thường? 

 

Trần Thư Sầm muốn theo đuổi mẹ tôi, thì phải vượt qua cửa ải của tôi trước.

 

Phía sau tôi, Tần Tư Niên tận tụy giữ ghế, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy bất lực của Trần Thư Sầm, thể hiện rõ tiềm năng của một “tay trong” xuất sắc.

 

Tôi cười đắc thắng, nói: “Cậu nên biết rằng, trong lòng mẹ cháu, cháu rất quan trọng đó nha.”

 

“Chỉ cần cháu thổi nhẹ vài câu vào tai mẹ, thì cậu nghĩ mình có cửa à? Hứ~”

 

Trần Thư Sầm im lặng một lúc, sau đó lẳng lặng bóc một quả quýt, rồi đẩy nó về phía tôi với thái độ hết sức nịnh nọt. 

 

“Chị Tuế, ăn quýt đi.”

 

Tôi bị câu nói của ông ấy làm cho choáng váng, suýt nữa ngã khỏi ghế. 

 

May mà Tần Tư Niên phản ứng nhanh, kịp thời giữ tôi lại.

 

Không phải chứ, lật mặt cũng nhanh quá rồi đấy! 

 

Đây có phải là Trần Thư Sầm mà tôi quen biết không? Không phải hoàn toàn là một “chú cún ngoan” sao?

 

Cuối cùng, tôi chịu thua trước sự không biết xấu hổ của ông ấy, đành chấp nhận đi làm người nói giúp.

 

Lý do tôi đồng ý, phần lớn là vì Trần Thư Sầm thực sự là một người tốt, đáng để gửi gắm. 

 

Hơn nữa, mẹ tôi cũng có vẻ có ý với người ta.

 

Vài tháng sau, tôi và mẹ nằm dài trên sofa, chẳng buồn động đậy. 

 

Trần Thư Sầm thì siêng năng lau sàn nhà, còn Tần Tư Niên thì bận rộn đảo chảo trong bếp.

 

Mẹ tôi bóp bóp phần mỡ trên bụng, khẽ hỏi: “Tuế Tuế, lâu lắm rồi mẹ không tập luyện. Có phải nên vận động một chút không?”

 

Tôi cũng véo phần mỡ bụng của mình, bất mãn trả lời: “Tập tành gì chứ, nằm thế này mới vui.

 

“Bây giờ mẹ có tiền, có đàn ông, việc quan trọng nhất là tận hưởng.”

 

Mẹ vui vẻ bị tôi thuyết phục, tiếp tục nằm dài trên sofa làm một “con cá mặn”.

 

Tôi véo thêm mỡ bụng mình, bắt đầu thấy lo lắng.

 

Tôi biết rõ mẹ có một người đàn ông yêu bà ấy, bất kể bà ấy trở nên như thế nào. 

 

Nhưng tôi thì không thể cứ mãi treo mình trên cái cây Tần Tư Niên được. 

 

Ngoài kia còn rất nhiều người đàn ông khác, chắc phải giảm cân một chút mới được.

 

Đang nghĩ ngợi, chợt bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tần Tư Niên. 

 

Tôi bỗng cảm thấy chột dạ, cúi thấp đầu. 

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi dường như thoáng thấy được bóng dáng của Tần Tư Niên trong sách – một con người tàn nhẫn và quyết đoán.

 

Ban đầu còn nghĩ, có phải mình nhìn nhầm không. 

 

Rõ ràng Tần Tư Niên chỉ là một chú “cún to đáng yêu,” vừa ngốc nghếch vừa vô hại cơ mà?

 

Nhưng vài năm sau, tại lễ cưới, Trần Thư Sầm đứng trên sân khấu cười như một kẻ ngốc, còn Tần Tư Niên thì ôm lấy tôi từ dưới sân khấu, không ngừng thở dài: “Đến khi nào em mới chịu lớn đây?”

 

Tôi nghĩ, chắc có thể từ bỏ kế hoạch giảm cân của mình rồi.

 

Tiếng hò reo vang lên, bó hoa cưới mà mẹ tôi ném qua được Tần Tư Niên bắt lấy một cách vững vàng.

 

Mẹ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. 

 

Lúc này, bà ấy không chỉ là mẹ của tôi, hay vợ của Trần Thư Sầm, mà còn là Trần Tịnh Thù rực rỡ và độc nhất vô nhị.

 

Bà ấy chắc chắn sẽ tiến tới một tương lai sáng lạn hơn bao giờ hết.

 

Hết.

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page