Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Đường Hà vẫn giữ im lặng, chỉ chăm chú nhìn tôi.

 

Tôi giả vờ thoải mái, cười nói:

 

“Chú nhỏ, cảm ơn về cà phê. Cháu phải về nhà rồi, mẹ cháu sẽ lo lắng.”

 

Tôi đi vòng qua người anh, định rời đi, nhưng cổ tay lại bất ngờ bị giữ chặt.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn Đường Hà, anh không có ý định buông tay.

 

Trong quán cà phê, tiếng nhạc chậm rãi và khàn khàn vang lên, bài hát là:

 

“Baby, you know that I’m so into you, more than I know I should do.”

 

“Em yêu, anh biết rõ rằng mình mê đắm em đến mức vượt qua cả giới hạn mà anh đáng ra phải giữ.”

 

Âm nhạc vang vọng bên tai, cảm giác ấm áp nơi cổ tay thật rõ ràng, khuôn mặt điển trai của Đường Hà ngay trước mắt.

 

Ba yếu tố này kết hợp lại quá mức kỳ lạ, khiến tôi sững sờ.

 

Cuối cùng, Đường Hà cũng lên tiếng:

 

“Anh đã tự hỏi lòng mình trong một thời gian dài, và anh nghĩ mình cần phải trung thực với bản thân. Ngưng Ức, anh nghĩ có lẽ anh đã thích em rồi.”

 

Chiếc ba lô trên tay tôi rơi xuống đất với một tiếng “bộp”.

 

Trong đầu có hàng ngàn câu muốn nói, nhưng rồi lại giống như một khoảng trống rỗng.

 

Phản ứng duy nhất tôi có thể làm là ép bản thân không tránh né đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

 

Anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

 

Thật hiếm thấy, gương mặt luôn điềm tĩnh ấy giờ lại xuất hiện chút bất an.

 

Tôi lẩm bẩm: “Tại sao?”

 

Tại sao, anh lại thích tôi.

 

Tại sao, lại vào lúc tôi quyết định từ bỏ anh.

 

Đường Hà khẽ nhíu mày:

 

“Trông em không ổn chút nào.”

 

Đúng là tôi không ổn thật, nước mắt như những hạt châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, không thể kiềm chế được.

 

Đường Hà dứt khoát đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi. Giọng anh dịu dàng hơn:

 

“Em có thể từ chối anh, không cần phải cảm thấy khó xử. Đừng vì nghĩ anh lớn tuổi hơn mà cảm thấy phải chấp nhận tình cảm của anh. Trong chuyện này, chúng ta hoàn toàn bình đẳng…”

 

Anh ngừng lại.

 

Bởi tôi đã ôm chặt lấy anh.

 

Những lời tự nhủ phải rời xa anh, nói rằng tôi không xứng với Đường Hà, trong khoảnh khắc anh bày tỏ tâm ý của mình, tất cả đều tan biến như khói mây.

 

Rất nhanh, cơ thể Đường Hà vốn cứng ngắc cũng dần thả lỏng.

 

Anh vòng tay ôm lại tôi, bàn tay đặt lên vai và eo tôi, nhưng vẫn giữ chừng mực, chỉ hơi buông lơi.

 

Anh khẽ vuốt tóc tôi, giọng thấp trầm nói:

 

“Thật ra anh không định nói ra sớm như vậy, ít nhất là đợi em thi đại học xong.”

 

“Nhưng hôm nay, khi thấy em rời đi mà không nói lời nào, anh bỗng nhiên rất hoảng loạn.”

 

Tôi cố gắng không để mình khóc thêm nữa, siết chặt lấy vạt áo vest của anh, nghẹn ngào:

 

“Làm sao anh có thể thích em được…”

 

Chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm, chậm rãi của anh, rất gần bên tai:

 

“Tháng Giêng anh nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng không chắc đó có phải là tình yêu không, nên anh cố ý tránh xa em.”

 

“Nhưng hôm nay, khi thấy em bị đánh, anh rất đau lòng. Anh nghĩ giờ anh có thể khẳng định rằng anh thích em rồi.”

 

Từng chữ từng lời như chiếc búa nặng nề gõ mạnh vào màng nhĩ của tôi.

 

Những nghi hoặc, sợ hãi, tủi thân vì bị xa lánh đều tan chảy trong dòng nước mắt.

 

Đường Hà có chút lo lắng, cúi đầu nhìn biểu cảm của tôi.

 

Tôi vội lau nước mắt lên áo sơ mi của anh, ngẩng đầu nhìn anh:

 

“Em cũng thích anh, đã thích từ rất lâu rồi.”

 

Chúng tôi đã thống nhất rồi, trước khi tôi tốt nghiệp sẽ không công khai mối quan hệ này.

 

Với bên ngoài, chúng tôi vẫn là chú và cháu gái.

 

Dĩ nhiên, về chuyện này, tôi từng hỏi qua anh.

 

Dù sao, việc chênh nhau cả một thế hệ khiến tôi từng nghĩ anh sẽ có rào cản tâm lý.

 

Khi đó, Đường Hà bình thản nói:

 

“Em và anh cả không có quan hệ máu mủ, còn anh và cha cũng chẳng thân thiết. Cả hai bên đều chỉ là trên danh nghĩa, không ràng buộc được chúng ta.”

 

Anh nói vậy, tôi cũng yên lòng.

 

Cuối tuần, Đường Hà đến đón tôi về nhà anh.

 

Rất trong sáng, để học bù vật lý, hóa, toán.

 

Bạn cùng bàn bảo gần đây tôi ít hỏi thầy cô hơn, tôi ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý.

 

Nhà tôi giấu một học bá toàn năng, cần gì phải đi nhìn sắc mặt thầy cô nữa chứ.

 

Căn phòng của Đường Hà, từng xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô giáo Hứa, giờ hiện ra ngay trước mắt tôi.

 

Tôi bước lên tấm thảm trong phòng anh, nghiêm túc chỉ vào đó:

 

“Vài tháng trước, anh ngồi đây mặc đồ, cô Hứa gọi video cho anh. Anh vừa thấy là em thì liền cúp máy ngay lập tức.”

 

Anh như chợt nhận ra, nhướng mày:

 

“Rồi sao?”

 

Tôi giả vờ giận dỗi, bước lên bệ cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống anh:

 

“Em thù rất dai đấy!”

 

Đường Hà bật cười, kéo tôi xuống, cả hai cùng ngã lên giường.

 

Bầu không khí bỗng chốc thay đổi.

 

Anh áp sát mặt vào má tôi, không nói gì, ánh mắt sâu thẳm chỉ nhìn tôi.

 

Ánh nhìn của anh khiến tôi có chút bối rối, cố gắng đẩy anh ra và ngồi dậy:

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page