Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
“Tôi nhớ gia thế của anh ấy cũng mạnh lắm. Mẹ anh ấy có công ty ở nước ngoài, cha ở trong nước thì có thế lực. Đúng không, Diễm Diễm?”
“Cậu cũng biết à? Nhưng chuyện này cũng không phải bí mật gì. Năm đó giáo viên chủ nhiệm lớp bọn mình từng kể. Riêng Đường Hà thì rất kín tiếng, chưa từng nhắc tới những chuyện này.”
“Ây dà, biết là cậu ngưỡng mộ anh ấy mà…”
Tôi bất giác nhìn về phía họ.
Cô gái ngồi chính giữa, ánh mắt dán chặt vào Đường Hà, đầy vẻ cuồng nhiệt.
Đường Hà nhanh chóng kết thúc phần thuyết trình, người dẫn chương trình nhắc rằng có thể đặt câu hỏi ngay tại chỗ.
Các cô gái bên cạnh tôi đồng loạt giơ tay.
Đường Hà ngước mắt, nhìn về phía này. Ánh mắt anh dừng lại ở chỗ tôi, hơi nhíu mày.
Các cô gái bắt đầu hét nhỏ phấn khích:
“Diễm Diễm, anh ấy nhìn cậu kìa!”
Cô gái tên Diễm Diễm tỏ ra đắc ý:
“Lần nào anh ấy có buổi hội thảo mình cũng tham gia. Bọn mình còn là bạn học cấp ba nữa. Chắc chắn anh ấy phải có ấn tượng với mình.”
Nhân viên hội trường đưa micro cho cô ta. Diễm Diễm hắng giọng:
“Xin hỏi, sau khi anh Đường tốt nghiệp tiến sĩ, dự định của anh sẽ là gì?”
Đây là một hội thảo học thuật nghiêm túc, hỏi câu này có vẻ không thích hợp.
Nhiều người ở hàng ghế đầu ngoảnh lại nhìn cô ta.
Nhưng Diễm Diễm không hề bận tâm, thái độ vô cùng tự nhiên và táo bạo.
Đường Hà vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ quay sang nhìn người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình hiểu ý, lập tức nói:
“Xin vui lòng đặt câu hỏi liên quan đến chủ đề thảo luận.”
Tôi không tiếp tục nghe nữa, nhẹ nhàng khép cửa lại và rời đi.
Tôi vẫn luôn biết rằng Đường Hà rất được mọi người yêu thích.
Nhưng vừa rồi, khi đứng ở góc khuất, từ xa nhìn anh ấy trên sân khấu, nghe anh nói về những điều tôi hoàn toàn không hiểu nổi, nghe mọi người xung quanh kể chi tiết về gia thế, về những thành tích rực rỡ của anh.
Tôi mới nhận ra rõ ràng hơn khoảng cách giữa tôi và Đường Hà, như một vực thẳm không thể vượt qua.
Má tôi bắt đầu đau âm ỉ, như nhắc nhở tôi rằng vừa nãy tôi đã bị cha mình, người đến nhà gây sự đòi tiền, tát không ít lần.
Còn mẹ tôi, bà đã xác nhận rằng đứa bé trong bụng là con trai.
Bà đã nhiều lần bóng gió nhắc nhở tôi rằng, đến năm mười tám tuổi, tôi nên rời khỏi căn nhà này.
Đây là nhà của em trai tôi, không phải của tôi.
Đừng thích Đường Hà nữa.
Lam Ngưng Ức.
Mày không xứng với anh ấy.
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ phía sau, tôi không dừng bước, đi thẳng về phía phòng nhỏ, cầm túi xách rồi rời đi.
Nhân viên tổ chức nói gì đó với tôi, tôi cũng không nghe rõ, chỉ biết giơ tay gọi xe.
Trên đường, tôi cứ nghĩ mãi: Có lẽ Đường Hà cố tình giữ khoảng cách với tôi, thậm chí có lẽ anh ấy đã nhận ra tôi thích anh.
Vì thế, anh ấy đối xử với tôi giống như với Lương Thiến hay Diễm Diễm, giữ một khoảng cách vừa đủ, khéo léo, lịch sự mà xa cách.
Đừng tự đánh giá bản thân quá cao nữa, Lam Ngưng Ức.
Phía sau vang lên tiếng còi xe liên tục. Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, lẩm bẩm:
“Được rồi, được rồi, xe sang cơ mà, anh đi trước đi.”
Chiếc xe chậm lại, rồi chiếc xe kia vượt lên, nhưng chỉ giữ song song với xe chúng tôi.
Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Đường Hà.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng giữa hai hàng lông mày lại thoáng nét khó chịu khó nhận ra.
“Xuống xe.”
Anh nói.
—
Trong quán cà phê yên tĩnh, tôi và Đường Hà ngồi đối diện nhau.
Một lúc lâu, anh đẩy qua cho tôi một hộp khăn giấy, giọng bất lực hỏi:
“Sao lại khóc nữa rồi?”
Tôi cũng không biết.
Từ khoảnh khắc anh hạ cửa kính xe, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt anh, những giọt nước mắt vốn được tôi kìm nén đến tận cùng bỗng chốc tuôn rơi.
Hoặc có lẽ, trong lòng tôi thực ra đã có câu trả lời.
Đường Hà, đây là những giọt nước mắt để từ biệt anh.
Anh hiểu lầm sự im lặng của tôi, chỉ hỏi:
“Hôm nay cha cháu… tại sao lại…”
Câu nói bỏ lửng, dường như anh không biết nên tiếp tục thế nào.
Tôi lau khô nước mắt, cố nở một nụ cười:
“Cha cháu là một kẻ nghiện cờ bạc, vay mượn khắp nơi. Những người thân quen có thể cho mượn thì ông ấy đã vay hết rồi.”
“Hôm nay ông ấy nói là bị thương ở chân, không có tiền chữa trị, nên đến tìm cháu.”
Đường Hà nhíu mày sâu hơn:
“Nhưng cháu vẫn còn là sinh viên.”
Tôi đáp:
“Theo logic của cha, cháu có một người cha dượng giàu có, nghĩa là cháu cũng sẽ có tiền.”
“Nếu cháu không cho ông ấy, vậy thì mẹ cháu chắc chắn rất giàu, ông ấy có thể đến hỏi mẹ cháu.”
Tôi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Nhưng mẹ cháu đang mang thai, không thể chịu đựng thêm được nữa. Vì vậy để cháu gánh chịu thay, thật ra vẫn “có lợi” hơn.”
Túi đá lạnh đã tan hết, tôi quẳng nó sang một bên, chậm rãi uống cốc latte nóng.
You cannot copy content of this page
Bình luận