Khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy Ôn Dục, nhưng khi nghe giọng của chú bán hàng từ loa phát ra, cô ấy sững người một chút, rồi quay sang nhìn tôi với vẻ ngập ngừng.
Sau đó, cô ấy cắn môi, nhanh chóng chạy tới chỗ tôi.
“Người chị em à, tôi ở đây rồi, mau tắt loa đi.”
Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh như một tên trộm, sau đó đưa ánh mắt đầy van nài nhìn tôi.
Trời ơi, không hổ là “bạch nguyệt quang”.
Vừa nhìn thấy Bùi Trúc bước ra, tôi cảm giác như cả thế giới bừng sáng.
Vội vàng tắt loa, rồi nắm lấy tay cô ấy: “Tiểu thư Bùi, chào cô. Tôi là Hạ Nghiên, rất hân hạnh được gặp cô.”
Cô ấy ngẩn ra một chút, rồi mỉm cười bắt tay lại: “Chào cô, tôi là Bùi Trúc.”
Lúc này, Ôn Dục mới nhíu mày bước tới.
Hắn vòng tay qua vai tôi, nhìn Bùi Trúc và nhàn nhạt lên tiếng: “Đã lâu không gặp, Bùi Trúc. À, đây là bạn gái anh, Hạ Nghiên.”
Tôi rất muốn trợn mắt với hắn một cái, nhưng nghĩ đến việc đây là “nhà tài trợ lớn” của mình, thế là đành nhịn.
Gượng cười với Bùi Trúc, hy vọng đối phương không để tâm.
Cô ấy chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: “Ừ.”
Ôn Dục bị bơ đẹp nên xấu hổ, nhưng vẫn cứng đầu khoác vai tôi, dẫn mọi người đi ra bãi đỗ xe.
“Bạch nguyệt quang” không thèm để ý đến hắn, hắn lại chuyển mục tiêu sang tôi.
Tôi dùng sức véo mạnh vào người gã đàn ông qua lớp vest, nghe tiếng “hự” của hắn mới cảm thấy rất hài lòng.
Nỗi bực bội trong lòng cuối cùng mới vơi đi phần nào.
Bùi Trúc cúi đầu, gõ gì đó trên điện thoại.
Cả ba cùng ngồi lên xe.
Ôn Dục là người đầu tiên ngồi xuống ghế sau, cằm khẽ ra hiệu bảo tôi ngồi ghế phụ.
Tôi không kiềm được, trợn mắt với hắn một cái rồi ngồi vào ghế trước.
Mở điện thoại lên bắt đầu than thở với tri kỷ.
Không ngờ Trúc Trúc và tôi lại nhắn tin cùng lúc.
Cô ấy nhắn: [Không chịu nổi, ngượng chết đi được. Tên nhóc này mang bạn gái ra khoe ân ái trước mặt tớ, đúng là xấu mặt! Cũng tại bố tớ cứ nhất quyết bảo gọi người ta đến đón. Nhưng phải công nhận là tên nhóc này có mắt nhìn đấy, bạn gái cậu ta trông ngoan ngoãn, nhìn là thấy thú vị rồi.]
Cùng lúc đó, tôi nhắn: [Lại phát bệnh rồi, ông sếp bị ‘bạch nguyệt quang’ bơ đẹp, quay ra trút bực lên người tớ. Nhưng mà chị bạch nguyệt quang xinh thật đấy, tên cũng đẹp nữa, hì hì.]
???
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm mắt với Bùi Trúc qua gương chiếu hậu.
Sau đó, cả hai vội cúi gằm xuống.
[Bùi Trúc?]
[Hạ Nghiên?]
Đồng tử tôi như rung chuyển.
[Đây chính là cái cậu bảo là ‘có chút tài sản’? Nhà họ Bùi giờ đã phát triển thành cả tập đoàn rồi.]
[Đây chính là ông sếp mà cậu bảo là ‘đại gia mới nổi’? Ôn Dục dù sao cũng là thiếu gia nhà giàu đời thứ ba đấy.]
Tất cả cũng tại vì sự khiêm tốn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, tôi lặng lẽ nhìn về phía trước, đọc tin nhắn của hai chúng tôi.
Một lát sau, Bùi Trúc nhắn đến: [Vậy cậu thực sự đang hẹn hò với Ôn Dục?]
[Xin đừng vu oan cho tớ, tớ chỉ là trợ lý của hắn, trợ lý đời sống và công việc, nhận hai phần lương, cảm ơn. Thế còn cậu, ‘bạch nguyệt quang’ này từ đâu mà ra?]
[Hồi cấp ba từng hẹn hò, nhưng cả hai nói chuyện rất ít, không hợp nên chia tay. Cũng không còn tình cảm gì nữa, hai người lạnh nhạt thì chẳng bao giờ có kết quả đâu. Nghiên Nghiên, không chừng cậu có cơ hội đấy.]
[Tha cho tớ đi, tớ chỉ muốn kiếm tiền thôi.]
Trong lòng tôi hơi thót lại, sợ Bùi Trúc có ý tưởng gì thêm, liền nhanh chóng bổ sung: [Là chị em tốt thì cùng nhau kiếm tiền nhé!]
[Cùng nhau diễn vở kịch lớn!]
Tôi và Bùi Trúc nhất trí rằng, cách kiếm tiền nhanh nhất chính là “đào vàng” từ Ôn Dục.
Tôi, trong vai trò “thế thân”, cần phải hết mình cống hiến cho Ôn Dục, thậm chí sẵn sàng chịu một chút tổn thương và bắt nạt khi cần thiết.
Còn Bùi Trúc, trong vai trò “bạch nguyệt quang”, phải thường xuyên xuất hiện trước mặt Ôn Dục, thể hiện vẻ lưu luyến không rời, đôi lúc để lộ chút yếu đuối.
You cannot copy content of this page
Bình luận