Chương 1:
10/01/2025
Chương 2:
10/01/2025
Chương 3:
10/01/2025
Chương 4:
10/01/2025
Chương 5:
10/01/2025
Chương 6:
10/01/2025
Chương 7:
10/01/2025
Chương 8:
10/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Nắm lấy mắt cá chân tôi đang giãy loạn, thuận thế nâng lên đặt trên vai anh.
Trước khi anh cúi người, tôi chỉ kịp nhìn thấy hàng mi đang rung lên nhanh chóng trên mí mắt hơi cụp xuống của anh, như đôi cánh bướm rung động trước cơn bão.
“Đào Đào… chủ nhân cũng chỉ là một người đàn ông thôi.”
Khi Liên Tín cúi đầu xuống, tôi vô thức siết chặt ngón tay trên vai anh.
“Là… là muốn ‘làm’ sao?”
Người phía dưới đáp lại dứt khoát: “Không.”
Giọng nói tiếp theo của anh nhỏ dần, tôi nghe không rõ.
“Ít nhất không phải ở đây… không thích hợp.”
Tôi hơi thất vọng, cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cảm giác cay cay nơi sống mũi.
Lần một nữ lại bị chủ nhân của mình từ chối.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt đọng lại trên mái tóc mềm mại của Liên Tín.
Anh dừng lại, ngước mắt nhìn tôi: “Đau à? Có phải răng anh nhọn quá làm em khó chịu không? Chờ qua màn này, anh sẽ đi mài nó.”
Còn mài cái gì nữa!
“Anh biết Succubus cần gì không? Nếu không làm như vậy, thì phải cho em…”
Liên Tín hạ thấp giọng, như đang dụ dỗ để tôi tự nói ra: “Cho cái gì?”
Tôi xoắn chặt ngón tay, cúi đầu xuống: “Phải cho em thật nhiều, thật nhiều tình yêu… Nếu không, em thực sự sẽ chết mất.”
Không có người chơi nào muốn kiên nhẫn đối xử tốt với trợ ma cả.
Đây chỉ là một trò chơi kinh dị, họ đến rồi đi, trợ ma chỉ là một đối tác tạm thời, thậm chí còn không được coi là đồng đội thực sự.
Giống như… một món đồ phụ thuộc không đáng để bận tâm.
Tay của Liên Tín khẽ động, tôi cứ tưởng anh sẽ thay đổi ý định, nhưng hóa ra anh chỉ tựa cằm nhìn tôi, nụ cười trên môi giống như một con cáo gian xảo vừa đạt được mục đích.
“Được thôi, vậy anh sẽ cho Đào Đào thật nhiều, thật nhiều tình yêu.”
Biết ngay mà… Ơ, đợi đã, cái gì?
Tôi sững sờ, Liên Tín thở dài một cách đầy cảm thán: “Tại sao em lại nghĩ rằng anh không yêu em chứ? Thật sự làm người ta đau lòng.”
“Đã làm đến mức này rồi, anh còn luôn nhẫn nhịn, chẳng phải nhìn thế nào cũng giống anh yêu Đào Đào hơn sao? Chỉ vì em không thích anh, nên mới hoàn toàn không cảm nhận được, đúng không?”
Trong thoáng chốc, tôi thậm chí quên cả khóc, lúng túng đến mức lắp bắp muốn giải thích: “Không, không phải như vậy, không phải không thích anh.”
Từ góc độ của tôi, dáng vẻ cúi đầu của Liên Tín trông có chút buồn bã.
“Không phải không thích, vậy là thích à?”
“Chắc là thích…”
Thấy khóe môi người trước mặt có xu hướng cụp xuống, tôi vội vàng nói bừa: “Thích mà, rất thích!”
Thật ra, tôi chưa từng nói với Liên Tín rằng, mỗi lần gặp anh, tôi luôn có cảm giác rất quen thuộc.
Giống như mình sinh ra là để tìm thấy người này, để gặp anh, và sau đó để yêu anh.
Những lời này quá sến sẩm, hoàn toàn không thể nói ra.
Dáng vẻ đáng thương bỗng chốc biến mất, khóe môi Liên Tín khẽ cong lên, rồi bật cười thành tiếng.
Mãi sau tôi mới nhận ra, hình như mình lại bị trêu chọc.
Nhưng đã quá muộn, anh đã bắt đầu dùng sống mũi cao thẳng của mình chọc ghẹo tôi một cách đầy ác ý.
So với sự chậm rãi, dịu dàng ban nãy, giờ đây tôi mới hiểu thế nào là “cuồng phong bão táp”.
Cuối cùng, tôi vừa khóc vừa van xin anh dừng lại.
“Anh trai” và “Chủ nhân”, thay nhau gọi cũng chẳng ích gì.
Giọng của Liên Tín vẫn thản nhiên, đầy vẻ lơ đễnh: “Nhưng Đào Đào đã nói thích anh mà? Cái thích của em, thật sự chẳng có chút thành ý nào cả.”
Anh nhẹ nhàng đánh một cái xuống nơi dưới tay mình: “Học hư rồi, nhóc con lừa đảo.”
Sau cơn đau nhói là cảm giác ngứa ngáy ấm nóng len lỏi vào.
Từ phòng thử đồ bên cạnh, tiếng nói chuyện của những người chơi khác bắt đầu vọng lại, còn trước mặt chúng tôi là tấm gương đồng lớn phản chiếu tất cả.
Liên Tín vừa dùng răng nanh mơn trớn dái tai đỏ bừng của tôi, vừa mơ hồ lẩm bẩm: “Lúc này chắc chắn sẽ có người hỏi, Đào Đào sao lại đáng yêu đến vậy? Thế nên Liên Tín phải trả lời chứ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận