Chương 1:
10/01/2025
Chương 2:
10/01/2025
Chương 3:
10/01/2025
Chương 4:
10/01/2025
Chương 5:
10/01/2025
Chương 6:
10/01/2025
Chương 7:
10/01/2025
Chương 8:
10/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Haiz… đuôi bị thương, gắng gượng nhét vào lớp váy hỗ trợ thật sự rất đau.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nắm chặt váy, lắp bắp nói: “Vết thương đau quá, đuôi… không nhét đuôi vào được…”
Chỉ cần nhờ anh giúp một chút thôi, chắc sẽ không quá đường đột, đúng không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi do dự tiếp lời: “Anh trai… anh, anh có thể giúp em một chút được không?”
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu.
Có lẽ Liên Tín không muốn làm những việc nhỏ nhặt, tầm thường này.
Một cảm giác chua xót không tên dâng lên trong lòng.
Cũng đúng thôi, mình chỉ là một Succubus vô dụng, làm sao anh ấy có thể thực sự dành tình cảm gì cho mình?
Những bình luận kỳ lạ kia, chắc hẳn chỉ là nói đùa để trêu mình mà thôi.
Tôi hít sâu một hơi, cố tự mình giải quyết: “Thôi, để em thử lại…”
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Vì ngược ánh sáng, nên không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt Liên Tín.
Anh bước đến, đưa tay ôm lấy eo tôi, dễ dàng bế tôi lên đặt trên bàn trang điểm.
Sau đó, anh quỳ một gối xuống, nắm lấy chân tôi, giọng nói đầy quyết đoán:
“Nói cho anh trai nghe, em bị thương ở đâu?”
9.
Tôi bị hành động bất ngờ làm cho giật mình, không kìm được mà nắm lấy tóc anh để giữ thăng bằng, sau đó vội vàng buông tay.
“A… là đuôi, còn có đùi nữa.”
Liên Tín đổi ra một lọ thuốc từ cửa hàng hệ thống, vén váy tôi lên, xếp chồng đến chỗ khủy gối.
“Vẫn không tìm được cơ hội để bôi thuốc cho em, chắc em chịu đau lâu rồi nhỉ.”
Anh tháo đôi găng tay đen ném sang một bên, lộ ra bàn tay rộng lớn và trắng trẻo.
Những ngón tay thô ráp chạm lên đuôi, mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Đặc biệt khi chạm đến gốc đuôi nối với xương sống, lại càng có một cảm giác nóng bỏng kỳ lạ.
Nóng đến mức các ngón chân tôi co lại, cố gắng giữ giọng nói run rẩy của mình.
“Không sao, thực ra cũng không đau lắm.”
Sau khi bôi thuốc mỡ mát lạnh lên vết thương, quả thật không còn đau như trước.
“Tiếp theo là chỗ nào? Đùi à?”
Ngón tay lướt trên da tôi chậm lại.
Ngón tay anh từ từ lướt lên, dừng lại khi gặp phải một vật cản nào đó.
Liên Tín cúi đầu.
Tôi không nhìn rõ gương mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói khẽ mang ý cười: “Cái này là gì đây?”
Nhìn theo ánh mắt anh, đó là chiếc vòng chân được trang bị cho Succubus trong trò chơi.
Thật ra, tôi cũng không biết nó có tác dụng gì.
Cố gắng nhớ lại câu thoại trong cuốn hướng dẫn cho Succubus, tôi lúng túng nói: “Anh có thể móc thử xem sao.”
Thế nhưng Liên Tín dường như không để ý đến lời tôi, chỉ vòng qua chiếc vòng và tiếp tục bôi thuốc cho vết thương bên cạnh.
Sau khi Liên Tín chậm rãi bôi xong, tôi cảm thấy không phục vì anh đã phớt lờ “kiến thức” mà mình học được từ hướng dẫn, liền nắm lấy ngón tay đang rút về, kéo thẳng đến chiếc vòng chân.
Những ngón tay thon dài, trắng muốt của anh nâng lên mảnh vải đen mảnh mai ấy, các khớp tay căng thẳng tạo thành một đường nét thật đẹp đến mức khó tin.
Đột nhiên, tôi có chút chột dạ, cảm giác như mình đang bắt nạt một người thật thà.
“Đấy, như thế này, nó có thể được móc lên mà…”
Liên Tín ngoan ngoãn làm theo, nhướn mày hỏi: “Rồi sao nữa?”
Hả? Còn “rồi sao nữa”? Trong sách không nói tới…
Pặc!
Dải ruy băng mỏng manh chỉ dùng để trang trí bị ngón tay cong lên móc cao, và ngay khi căng ra, nó lại bị buông ra một cách ác ý.
Lực bật lại từ dải ruy băng khiến phần thịt mềm trên chân rung lên, để lại một vết đỏ rõ rệt trên làn da trắng mịn.
Cú giật bất ngờ ấy làm tôi suýt bật người dậy, nhưng dường như anh đã đoán trước, bàn tay to còn lại giữ chặt lấy eo, khiến tôi không thể cử động dù chỉ một chút.
Thở dồn dập để lấy lại bình tĩnh, tôi tức giận, dùng đôi giày nhỏ của mình đá mạnh vào anh: “Anh giả vờ ngoan ngoãn, đồ xấu xa, anh lừa em…”
Tên lừa gạt xấu xa ấy cười càng rạng rỡ hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận