Chương 1:
10/01/2025
Chương 2:
10/01/2025
Chương 3:
10/01/2025
Chương 4:
10/01/2025
Chương 5:
10/01/2025
Chương 6:
10/01/2025
Chương 7:
10/01/2025
Chương 8:
10/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
——Nhanh hơn cả quỷ, xuất hiện bên cạnh tôi như một bóng ma.
Anh đưa tay mang găng tay đen ra, trực tiếp đỡ lấy lưỡi hái sắp chém xuống tôi giữa không trung.
Khuôn mặt đẹp trai ấy ghé sát lại gần, đôi môi tuy đang cười, nhưng ánh mắt màu nâu nhạt lại không hề có chút ấm áp nào.
“Này này, dám động vào người mà tao đang bảo vệ ở trước mặt tao, thì chỉ còn cách mời màu đi gặp Diêm Vương thêm một lần nữa thôi.”
Khi anh làm động tác tay ra hiệu “mời,” vô số lưỡi dao bay lao tới từ bốn phương tám hướng.
Con quỷ chỉ kịp phát ra một tiếng thét thảm, rồi lập tức bị xé thành từng mảnh vụn.
Quỷ, không thể có kết cục tốt.
Trong lòng tôi không những không cảm thấy thương xót, mà còn như muốn đặt một tràng pháo trên mộ nó để ăn mừng.
Giải quyết xong kẻ địch, anh rút tay lại, bàn tay che chắn trước mặt tôi giờ không còn nữa.
Anh dùng ngón tay cái lau sạch máu trên lưỡi dao ngắn, sau đó mới tháo găng tay ra, cúi người về phía tôi.
Trước mặt là một bàn tay lớn, sạch sẽ, các khớp trắng muốt rõ ràng, từng đường vân thô ráp và khô cằn hiện lên rất rõ.
Dù vừa trải qua một cảnh tượng đẫm máu, nhưng mùi hương thoang thoảng thanh khiết từ người anh lại mang đến cho tôi một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Anh cười, để lộ chiếc răng nanh sáng lóa: “Em gái, chủ nhân của em đâu rồi? Sao không đến bảo vệ em?”
5.
Tôi đặt tay lên lòng bàn tay anh để đứng dậy, rồi chậm rãi nhận ra trong nụ cười ấy ẩn chứa sát ý.
Bỗng nhận ra, đôi găng tay của anh rất có thể ban đầu không phải màu đen.
Chỉ vì đã thấm quá nhiều máu, nó mới hóa đen như vậy.
Biểu tượng hoàn thành nhiệm vụ sáng lên, những người sống sót còn lại trên sân đều hít một hơi lạnh.
Phải mất một lúc lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng, giọng kích động như vừa gặp được cha lần thứ hai.
“Anh là Liên Thần đúng không? Liên Thần, tôi là fan cứng của anh! Huhuhu, không ngờ có thể gặp anh ở trận cấp thấp này, anh đến để giải cứu người mới sao? Vài ván tới tôi có thể theo anh không?”
Người đó khóc lóc ầm ĩ, định lao tới, nhưng người chơi mang ID “Liên Tín” lại lùi lại ba bước, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Chậc, tôi đâu có nói chuyện với cậu, có thể giữ chút giới hạn không? Là chính cậu sao mà lại trả lời hăng vậy, hay bị ma nhập mà phát cuồng thế?”
Không trách được người chơi kia kích động, ngay cả những người chơi khác cũng nhìn anh với ánh mắt sùng bái, lấp lánh như những ngôi sao, nhưng lại không dám đến gần.
Người có thể tay không đỡ được lưỡi hái của quỷ, chứng tỏ khi những người khác đang tìm cách trốn tránh để giữ mạng ở đầu trận, anh không hề lãng phí dù chỉ một giây.
Suốt cả thời gian đó, anh ta đều giết quỷ để thăng cấp, xứng đáng được gọi là “nỗi ám ảnh của lũ quỷ.”
Thấy tôi không lên tiếng, ánh mắt của Liên Tín tối lại.
“Ngại xã giao à? Nếu không muốn nói trước mặt họ, thì kéo tôi ra góc nào đó mà nói.”
Thật ra, chẳng có gì để nói cả.
Không xa, ánh mắt của Kỳ Nguyên luôn dõi chặt theo tôi, bên cạnh còn có cả ánh mắt của Viện Viện.
Vừa rồi lũ quỷ đã nói tôi là Succubus, chắc chắn Liên Tín cũng nghe thấy.
Anh có giống Kỳ Nguyên không? Cũng nghĩ tôi bẩn thỉu sao?
Những ngón tay thả lỏng bên người khẽ co lại.
“Không liên quan đến anh, dù sao thì… tôi không còn chủ nhân nữa.”
Nói xong, tôi phớt lờ khóe môi đang bất giác cứng lại của anh, rồi quay lưng bước đi.
Ngay khoảnh khắc xoay người, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện hàng loạt bình luận dày đặc như che kín cả màn hình.
【Trời ơi, hahaha, các bạn có thấy vẻ mặt bị quê của Liên Thần không? Chơi cả nghìn trận rồi mà lần đầu mới thấy đấy!】
【Chẳng phải anh ấy đã cố gắng làm màu lắm rồi sao? Các bạn không thấy à? Lúc lao lên cứu em gái Succubus, anh ấy còn vuốt lại tóc, che giấu luôn cái sợi tóc dựng đặc trưng của mình nữa!】
You cannot copy content of this page
Bình luận