Lại Có Nữ Nhân Xuyên Không

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

“Điện hạ, hôm ấy áo choàng của ngài bị bẩn, thần nữ tự ý giặt sạch và ướp hương, mong rằng Thái Tử điện hạ đừng chê trách.”

 

Hương ướp cho áo choàng là ta cố tình chọn, giống y hệt mùi hương ta thường dùng.

 

Dù ngược sáng, ta vẫn có thể nhìn thấy khóe môi Chu Toản khẽ cong lên, hắn không hề từ chối ta.

 

Sau khi hoàn thành tất cả, ta nhanh chóng lùi ra, để Chu Toản chỉ kịp nhận ra trên người ta thoang thoảng mùi hương giống hệt trên áo choàng của hắn.

 

“Thần nữ cáo lui.”

 

Nói xong, ta ngoái đầu nhìn hắn một cái, cố tình chờ hắn nhận ra rồi mới giả vờ hoảng hốt, e lệ trốn vào trong xe ngựa, dáng vẻ như một tiểu nữ nhi lần đầu gặp tình lang.

 

Khi đã vào trong xe, ta khẽ vỗ tay, cười nhàn nhạt:

 

“Từ ngày mai, đến Minh Tinh Thư Trai, bảo ông chủ cất hết những cuốn sách ta từng gửi đến.”

 

Thải Lan ngạc nhiên hỏi:

 

“Cô nương, tại sao lại vô duyên vô cớ bảo ông chủ giấu sách đi ạ?”

 

Dĩ nhiên là để đào hố cho Thẩm Liễu Nhứ rồi.

 

Ba điều mà nữ nhân xuyên không yêu thích nhất là: Khẩu hiệu bình đẳng, cứu người bằng dược vật, và làm rạng danh bằng thi văn.

 

Ta đã âm thầm cho Hoàng Hậu một chút gợi ý, chẳng bao lâu nữa mối hôn sự này sẽ bị hủy bỏ.

 

Với tính cách của Hoàng Hậu, bà ta sẽ không bao giờ để Chu Hoàng cưới một nữ nhân làm mất thể diện hoàng gia như Thẩm Liễu Nhứ.

 

Cùng lắm, nàng ta chỉ được ban cho thân phận trắc phi.

 

Nhưng Thẩm Liễu Nhứ, một nữ nhân xuyên không, làm sao có thể cam tâm làm kẻ dưới cơ?

 

Nàng ta nhất định sẽ tìm cách để nổi danh, một khi đã có danh tiếng, nàng ta sẽ thao túng dư luận, làm rạng danh khắp thiên hạ.

 

Dựa theo quy trình hành động của nữ nhân xuyên không, nàng ta nhất định sẽ bắt đầu bằng một bài thi văn kiệt xuất để làm điểm nhấn, sau đó tại yến hội sẽ lần lượt đánh bại vài vị tài nữ, khiến mình nổi bật.

 

Và tất nhiên, ta sẽ tạo cơ hội cho nàng ta.

 

Còn việc nàng ta có bị người khác vạch trần là đạo văn hay không, thì điều đó liên quan gì đến một khuê nữ thuần lương, vô hại như ta chứ?

 

Ta chẳng biết gì cả, ta chỉ là một đóa sen trắng đơn thuần, ngây thơ, và vô tri mà thôi.

 

06

 

Thẩm Liễu Nhứ còn nóng lòng hơn ta tưởng.

 

Vừa qua lễ Nguyên Tiêu, kinh thành đã bắt đầu truyền tai nhau rằng nàng ta là “đệ nhất tài nữ.”

 

“Theo ta thấy, Dự Vương điện hạ hủy hôn là đúng. Thẩm cô nương thật tài hoa, bài Phá Trận Tử của nàng quả thật hùng tráng dâng trào.”

 

“Câu “Liễu tước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền tử hậu danh, khả liên bạch phát sinh” đúng là tuyệt cú!”

 

“Còn có câu “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân” thì phóng khoáng không kiềm chế, khí độ không giống với một khuê các thiên kim, hủy hôn là đúng lắm!”

 

“Trước kia ta chỉ nghĩ rằng Dự Vương điện hạ là kẻ bội tín bội nghĩa, nhưng tài văn của Thẩm cô nương khiến ta bừng tỉnh.”

 

“Một khuê nữ bị giam cầm trong bốn bức tường làm sao có thể sánh được với tầm nhìn rộng lớn của nàng?”

 

“So với việc cưới một nữ tử của phủ Thái úy, ngoài việc giặt giũ thêu thùa ra chẳng làm được gì, còn không bằng quỳ gối trước tài hoa lớn lao của nàng.”

 

Những lời đồn đại như vậy tràn ngập khắp nơi.

 

Nàng ta nóng lòng muốn làm rạng danh mình đến vậy, xem ra việc Hoàng Hậu chỉ cho nàng làm thiếp đã khiến nàng ta bị đả kích không nhỏ.

 

Nếu không, nàng ta đâu cần vội vã đến thế.

 

Thải Lan nghe những lời đồn đại vô lý như vậy thì tức giận, muốn bảo gia đinh của phủ Thái úy đi dạy cho kẻ nói những lời đó một bài học.

 

Nhưng ta ngăn nàng ta lại, chỉ nhẫn nại chờ xem trò hay.

 

Càng lên cao, thì ngã càng đau.

 

Tại hiện trường thi hội, để nổi bật Thẩm Liễu Nhứ đã chọn một bộ y phục trắng tinh, chỉ cài một cây trâm ngọc, đứng bên cạnh Chu Hoàng.

 

Thanh nhã thoát tục thì đúng là có, nhưng thoạt nhìn lại có chút âm khí.

 

Toàn thân mặc đồ trắng, trông cứ như đang chịu tang.

 

Sắc mặt của người chủ trì thi hội, Lưu Hàn Lâm cũng tái xanh.

 

Con gái ông, Lưu Minh Nguyệt, trước đó vốn còn nói ngưỡng mộ tài văn của Thẩm Liễu Nhứ, giờ đây thì mặt đỏ bừng bừng vì giận.

 

“Nàng ta đây là muốn nguyền rủa nhà ta sao? Tổ mẫu ta mới hồi phục sức khỏe từ tháng trước, hôm nay nàng ta mặc đồ chịu tang đến, chẳng phải cố tình làm khó nhà ta sao?”

 

Lưu Minh Nguyệt tức đến mức suýt nghiến nát hàm răng bạc, dùng hết sức lực để chế giễu Thẩm Liễu Nhứ.

 

Lúc thì nhắc đến gia thế, lúc thì dò hỏi xuất thân của nàng ta.

 

Thẩm Liễu Nhứ, một nữ nhân xuyên không đến cả hộ tịch còn không có, thân phận còn kém hơn cả những kẻ lang thang, làm sao nàng ta trả lời được?

 

Chu Hoàng đau lòng thay nàng ta, thấy Lưu Minh Nguyệt chế giễu, liền bỏ qua cả thể diện của một nam nhân lại đi đe dọa một tiểu thư như nàng.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page