Chiêu Nô

Chương 40:

Chương trước

Chương sau

Đêm đến, cây cối trên đầu dày đặc, ánh trăng không chiếu nổi chút sáng nào. 

 

Ta không dám đốt lửa, chỉ dùng hỏa chiết soi sáng tình hình trong hang.

 

Ánh sáng vừa bừng lên, ta lập tức phát hiện Vương Khác đã hôn mê, trán ướt đẫm mồ hôi, toàn thân nóng rực, nhưng tay chân lại lạnh ngắt. 

 

Người không ngừng run rẩy, rõ ràng là sốt cao, tình hình vô cùng nguy hiểm.

 

Không có cách nào đốt lửa, cũng không có mền chiếu, ta đành cởi áo, ghé sát người mình vào hắn, dùng thân thể để sưởi ấm.

 

Nằm bên cạnh hắn, ta bỗng nhớ đến Tiêu Tư Thăng ngày trước, chỉ bị ta nhìn thoáng qua đã ngượng ngùng không dám nhìn mặt ta suốt mấy ngày. 

 

Không biết Vương Khác khi tỉnh lại, liệu có trách ta đã “làm nhơ bẩn” thân thể cao quý, trắng ngần, không thể vấy bẩn của hắn không nữa.

 

Dẫu vậy, ta không nghĩ được nhiều. 

 

Giữa ranh giới sinh tử, ta chỉ muốn giữ lấy một tia hy vọng mong manh, làm mọi cách để cứu lấy người. 

 

Có lẽ vì quá mệt mỏi, không biết tự lúc nào đã thiếp đi, đến khi tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, ánh sáng lấm tấm len lỏi qua cửa hang. 

 

Còn Vương Khác đang nằm bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn ta.

 

Không biết hắn đã tỉnh dậy từ khi nào. 

 

Ta giật mình, vội rụt tay khỏi thân thể hắn, rồi vừa kéo áo khoác lên người, vừa gấp gáp giải thích nguyên do. 

 

Vậy mà hắn chỉ cười nhạt, không nói một lời, ánh mắt rơi trên người mang theo vẻ nóng bỏng vô thanh, khiến lòng ta bất giác rối bời.

 

“Lang quân đã thấy đỡ hơn chưa?”

Ta vội vàng quay lưng mặc lại y phục, rồi nhanh chóng tìm cách chuyển đề tài.

 

Rõ ràng hắn đang trong cảnh nguy nan, bộ dạng nhếch nhác, mệt mỏi đầy mặt, thế nhưng vẫn ung dung tự tại, khóe môi giữ một nụ cười nhàn nhạt. 

 

Nằm trên đất, đầu tựa lên cánh tay, dáng vẻ tùy ý tựa như ngọc sơn nghiêng đổ trước mắt ta. 

 

Dù trong hang động mờ tối, hắn vẫn toát ra ánh sáng trắng ngời, rực rỡ đến mức khiến người nhìn phải rung động.

 

“Có lẽ đã xả được độc huyết, lại dùng chút thảo dược, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”

 

Sau hai ngày mất tích không rõ tung tích, tất cả mọi người đều nghĩ rằng chúng ta đã gặp bất trắc. 

 

Lý Doanh đang chuẩn bị tấu báo triều đình, thì vừa khéo có đội nhân mã ra ngoài tìm kiếm chúng ta. 

 

Nhờ vậy, chúng ta được đưa về doanh trại.

 

Vừa đỡ Vương Khác vào trong trướng lớn, hắn đã phun ra một ngụm huyết đen rồi ngất lịm, khiến ta vội gọi quân y đến chẩn trị. 

 

Sau khi khám, quân y nghiêm trọng báo rằng vết thương của hắn đã mưng mủ, hoại tử. 

 

Tuy việc xả huyết độc đã trì hoãn phần nào tốc độ lan độc, nhưng qua hai ngày, chất độc đã xâm nhập sâu vào tạng phủ. 

 

Nếu chậm thêm một ngày, chỉ e sẽ tổn hại đến tâm mạch mà mất mạng. 

 

Thứ thảo dược giải độc kia hoàn toàn không có tác dụng.

 

Nghĩ lại, hắn vốn không phải là thầy thuốc, làm sao phân biệt được thảo dược, chắc chắn là cố ý lừa ta mà thôi.

 

Quân y giải thích, độc trong người Vương Khác rất khó đối phó. 

 

Dù đã cho uống Thanh Tâm Hoàn – loại dược trị bách độc, lại liên tục dùng ngân châm giải độc, nhưng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn.

 

“Bây giờ, tuy mạng của Đại tướng quân đã giữ được, nhưng dư độc vẫn còn đang ăn mòn ngũ tạng lục phủ. Nếu không loại trừ hoàn toàn, ngài sẽ không thể tỉnh lại.” Quân y nói, mặt đầy lo lắng, rồi thu hồi ngân châm.

 

“Hiện tại hắn còn có thể cầm cự được bao lâu?”

Quân y đắn đo hồi lâu mới đáp: “Nếu mỗi ngày đều dùng thuốc và châm cứu, tối đa ba tháng.”

 

Ba tháng, ta phải tìm ra giải dược trong vòng ba tháng.

 

“Phiền ngươi hãy chăm sóc Đại tướng quân chu toàn, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm về giải dược.”

“Tướng quân yên tâm, kẻ hèn này nhất định dốc lòng hết sức.”

 

Hiện nay, chủ soái đã hôn mê, chỉ có ta là người có thể chủ trì đại cục.

Người Tiên Ti dám mượn cớ đàm phán để ám sát chủ soái của ta, hẳn đã chuẩn bị tinh thần cùng Đại Tấn chúng ta quyết chiến một trận sống c/h/ế/t, m/á/u chảy thành sông.

 

Hết Chương 40:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page