Chiêu Nô

Chương 38:

Chương trước

Chương sau

Nghe tin ta sinh con gái, Hoàng đế đích thân ban tên: Tạ Hựu. 

 

Chữ “Hựu” mang ý nghĩa khoan dung và che chở của Đại Tấn đối với Hung Nô, cũng là lời nhắc nhở ta đừng quên tâm nguyện ban đầu.

 

Tạ Hựu thông minh, đáng yêu, được Vương Khác hết mực yêu thích. 

 

Hắn thường đến ôm con bé chơi đùa, con bé cũng rất thích hắn, thấy hắn đến là cười không ngừng.

 

Tiêu Tư Thăng cũng hay đến thăm, nhưng có lẽ Tạ Hựu hiểu được y từng suýt khiến mình không còn trên đời, nên cứ thấy y là khóc inh ỏi. 

 

Điều này làm Tiêu Tư Thăng dở khóc dở cười.

 

Khi Tạ Hựu vừa tròn hai tuổi, Tiên Ti đã thôn tính các thảo nguyên Bắc địa mà Hung Nô để lại sau khi di cư vào nội địa. 

 

Lúc này, bộ tộc Mộ Dung của Tiên Ti thống nhất sáu bộ lạc, tự tin vào sức mạnh binh mã mà tiến hành xâm lược Đại Tấn.

 

Ở Tần Ung và Nhị Châu, Tạ Doãn và Tiêu Cung đang giao chiến trận cuối với quân nổi dậy liên kết với các tộc Khương Thị. 

 

Vì vậy, Hoàng đế hạ chỉ lệnh ta cùng Vương Sùng dẫn tám vạn binh chống lại Tiên Ti.

 

Thánh chỉ vừa ban, Vương Sùng không hiểu vì sao bỗng nhiên bệnh nặng, không thể xuống giường, cuối cùng người cùng với ta xuất chinh lại là Vương Khác.

 

Tạ Hựu còn quá nhỏ, ta không đành lòng để con bé một mình ở phủ, nhưng mang theo con bé trên chiến trường là điều không thể. 

 

Cuối cùng, ta đành gửi nữ nhi cho Tiêu Tư Thăng chăm sóc.

 

Ngày lên đường, Tạ Hựu nằm trong lòng Tiêu Tư Thăng, giả vờ tỏ ra kiên cường, đôi mắt long lanh ngấn lệ mà không để rơi. 

 

Hình ảnh ấy khiến lòng ta đau như cắt.

 

Thấy ta không nỡ rời đi, con bé lại quay sang an ủi, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên mặt ta: “A mẫu đừng khóc, Niên Niên sẽ ngoan mà.”

 

Tiêu Tư Thăng lúc ấy vẻ mặt đầy tự tin, trịnh trọng hứa: “Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”

 

Ngoài Tiêu Tư Thăng, ta không còn ai đáng để phó thác.

 

Nếu đến một bé gái mà y cũng không bảo vệ nổi, vậy thì vị trí Thái tử kia của y cũng không cần giữ nữa.

 

… 

 

Ta giỏi đánh du kích, bất ngờ tập kích; còn Vương Khác lại am hiểu binh pháp, đa mưu túc trí, thiện chiến vô song. 

 

Trong một năm chinh chiến nơi biên cương Bắc địa, chúng ta lấy chiến dưỡng chiến, lần lượt chiếm lĩnh các thành trọng yếu như Bình Thành, Thịnh Nhạc, Ngư Dương, Long Thành. 

 

Buộc Tiên Ti liên tiếp thất bại, rút về cố thủ tại Đại Trạch.

 

Lúc ấy, Đại Tấn đang gần đến Tết, tướng sĩ ai nấy đều mong sớm kết thúc chiến sự để về nhà đoàn viên, khiến sĩ khí dâng cao.

 

Thấy thế, Tiên Ti vội vàng cầu hòa, nguyện quy phục Đại Tấn, cúi đầu xưng thần.

 

Hoàng đế hạ chỉ, phong Vương Khác làm sứ giả hòa đàm, ta làm trợ thủ theo hắn đến Đại Trạch bàn bạc chi tiết việc Tiên Ti quy hàng.

 

Thế nhưng, ngày diễn ra đại lễ hòa đàm, Tiên Ti lại ẩn chứa gian kế, phái người ám sát ta và Vương Khác, đồng thời vây diệt đội binh hộ tống chúng ta.

 

Thì ra, Tiên Ti không hề thật lòng đàm hòa, chỉ muốn liều c/h/ế/t một trận, lợi dụng đại lễ để trừ khử ta và Vương Khác.

 

Khi thích khách trà trộn vào hàng ngũ tỳ nữ dâng r.ư.ợ.u, chuẩn bị hạ thủ, thì con trai của thủ lĩnh Tiên Ti, Mộ Dung Khuê, cũng dẫn quân tấn công.

 

Vương Khác thân thủ phi phàm, vừa nhận ra nguy hiểm liền rút kiếm ch/é/m c/h/ế/t thích khách. 

 

Còn ta, dẫu tránh được đòn chí mạng, vẫn không phải đối thủ của nữ thích khách võ nghệ cao cường.

 

Khi ả định đ/â/m thẳng d/a/o găm vào ng/ự/c ta, chính Vương Khác đã dùng chén r.ư.ợ.u ném bay lưỡi d/a/o trong tay ả.

 

Ngay lúc đó, một mũi tên lạnh lùng nhắm vào ng/ự/c hắn bắn tới. 

 

Vì hắn nghiêng người cứu ta, mũi tên chỉ sượt qua, cắm vào vai trái, tránh được chỗ hiểm.

 

Cứu ta, đồng thời may mắn thoát c/h/ế/t.

 

Trong hỗn loạn, đội quân của chúng ta bị tàn s.á.t gần như toàn bộ. 

 

Hết Chương 38:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page