Chương 2:
26/12/2024
Chương 1:
26/12/2024
Chương 3:
26/12/2024
Chương 4:
26/12/2024
Chương 5:
26/12/2024
Chương 6:
26/12/2024
Chương 7:
28/12/2024
Chương 8:
28/12/2024
Chương 9:
28/12/2024
Chương 10:
28/12/2024
Chương 11:
28/12/2024
Chương 12:
28/12/2024
Chương 13:
31/12/2024
Chương 15:
31/12/2024
Chương 14:
31/12/2024
Chương 16:
31/12/2024
Chương 17:
31/12/2024
Chương 18:
31/12/2024
Chương 19:
02/01/2025
Chương 20:
02/01/2025
Chương 21:
02/01/2025
Chương 24:
02/01/2025
Chương 22:
02/01/2025
Chương 23:
02/01/2025
Chương 25:
02/01/2025
Chương 26:
02/01/2025
Chương 27:
02/01/2025
Chương 28:
04/01/2025
Chương 29:
04/01/2025
Chương 30:
04/01/2025
Chương 31:
04/01/2025
Chương 32:
04/01/2025
Chương 33:
04/01/2025
Chương 35:
07/01/2025
Chương 36:
07/01/2025
Chương 34:
07/01/2025
Chương 37:
07/01/2025
Chương 38:
07/01/2025
Chương 39:
07/01/2025
Chương 40:
09/01/2025
Chương 41:
09/01/2025
Chương 42:
09/01/2025
Chương 43:
09/01/2025
Chương 44:
09/01/2025
Chương 45:
09/01/2025
Chương 46:
09/01/2025
Ngay lúc hắn ta ngừng thở, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng của Lưu Mãnh và các tướng lĩnh khác.
Xem ra bọn chúng đến để bàn chuyện phản công quận Tịnh Châu.
Khi Lưu Mãnh vén trướng bước vào, chỉ thấy Lưu Nguyên đang đè lên ta trên giường, một trên một dưới.
Còn ta, áo yếm xộc xệch, đôi chân không chút che đậy.
“Thiền Vu… nhẹ chút…”
Ta nâng đầu Lưu Nguyên, giả ý hôn lên, khiến kẻ ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng lưng hắn ta đang mê đắm si mê.
Lưu Nguyên vốn không thích bị quấy rầy, biết mình đến không đúng lúc, Lưu Mãnh chỉ liếc nhanh một cái rồi thức thời lui ra ngay.
“Chúng ta đến không đúng lúc, để sau hẵng bàn.”
Những kẻ đi cùng lập tức hiểu ý, cùng cười ngầm với nhau.
“Thiền Vu thật là biết hưởng lạc.”
“Người trẻ khí huyết sung mãn, cũng là lẽ thường thôi.”
Lưu Mãnh có vẻ không hài lòng, quát mắng những kẻ cười cợt rồi đuổi họ đi, lớn tiếng tuyên bố mình cũng phải chọn một nữ nhân Hán xinh đẹp để vui thú.
Chỉ tiếc, ngày mai của gã ta, có lẽ không bao giờ đến.
Thật là nguy hiểm!
Sau khi bọn họ rời đi, ta thầm thở phào một hơi trong lòng, lần này vượt qua được, quả thực phải nhờ Lưu Mãnh.
Ta cố tình gây ra chút động tĩnh trong trướng, chờ đến khi thời gian vừa đủ, mới vừa bước ra ngoài vừa chỉnh lại y phục ngay ngắn, đồng thời đeo tín vật của Lưu Nguyên lên cổ mình.
Đó là chiếc còi xương của Mạo Sóc Minh Địch, vị Thiền Vu đời thứ hai của Hung Nô, kẻ từng g/i/ế/t cha để lên ngôi.
Gã thường dùng tiếng còi này để hiệu lệnh quân đội, kẻ không tuân theo liền bị xử t.ử.
Bởi vậy, quân đội Hung Nô đối với gã một mực tuân phục.
Khi gã tại vị, Hung Nô từng đạt đến thời kỳ thịnh vượng chưa từng có, suýt chút nữa khiến Đại Tấn diệt vong.
Bởi vậy, chiếc còi xương này trở thành tín vật truyền đời của các Thiền Vu.
Đối với Hung Nô, muốn làm Thiền Vu không chỉ cần sức mạnh, mà còn phải sở hữu chiếc còi xương có thể hiệu lệnh quân đội.
Giờ đây, chiếc còi xương đang ở trên người ta.
Nhìn thấy nó, không khác nào nhìn thấy Thiền Vu.
Ngoài doanh trại, không chỉ có hai cận vệ thân tín của Lưu Nguyên là Ba Ba Nhĩ và Đồ Tháp, mà còn cả một nhóm binh sĩ Hung Nô canh giữ.
Khi nhìn thấy chiếc còi xương trên ng/ự/c ta, sắc mặt Ba Ba Nhĩ và Đồ Tháp đều kinh ngạc.
Chưa kịp để bọn họ hỏi, ta đã chủ động lên tiếng với Ba Ba Nhĩ, kẻ phụ trách truyền lệnh: “Thiền Vu đang nghỉ ngơi, lệnh các tướng quân đến nghị sự vào giờ Thân. Phiền ngươi lập tức truyền đạt.”
Sau đó, ta quay sang Đồ Tháp, nói tiếp: “Chiến sự sắp đến gần, Thiền Vu lệnh ta đi thuyết phục đám binh sĩ Đại Tấn bị bắt. Ngươi sẽ đi cùng ta để bảo vệ an toàn.”
Hai người tuy đáp ứng, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía doanh trướng sau lưng ta, thần sắc đầy ngờ vực.
Hiển nhiên, bọn họ nghi ngờ vì sao chiếc còi xương lại ở trong tay ta, và tại sao Lưu Nguyên đột ngột sai ta đi thuyết phục tù binh.
Đồ Tháp là kẻ đầu tiên lên tiếng hỏi: “Vì sao Thiền Vu lại trao còi xương cho ngươi?”
“Hắn muốn lấy ta làm Yên Thị(*), đây là tín vật hắn đưa cho ta.”
(*) Yên Thị – 阏氏: Hoàng Hậu của Vua, theo cách gọi của người Hung Nô thời Hán.
“Yên Thị?”
Cả hai người thoáng ngây người, vẻ mặt đầy khó tin.
“Hai vị nếu không tin ta, không bằng tự mình vào trong hỏi Thiền Vu?”
Ta hạ giọng, khẽ vén một góc màn trướng, để lộ bóng lưng của Lưu Nguyên đang nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, tựa như đang nghỉ ngơi.
Vào giờ này mỗi ngày, Lưu Nguyên thường sẽ chợp mắt một chút, đó là thói quen của hắn ta.
Thấy người đang ngủ, hai người kia không phải kẻ không biết điều.
Nghĩ đến việc gần đây Lưu Nguyên càng thêm thân thiết với ta, đến mức ban ngày cũng không kiêng dè gì, việc cưới ta làm Yên Thị cũng là chuyện dễ hiểu.
Vì vậy, kẻ cần đi truyền lệnh thì đi truyền lệnh, kẻ cần theo đi thuyết phục tù binh thì cũng đi thuyết phục tù binh.
Ta vừa bước được hai bước, hai tên Hung Nô thường ngày giám sát lại chuẩn bị theo sau.
You cannot copy content of this page
Bình luận