Phu Nhân của Quỷ Vương

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Nét mặt hắn dần trở nên hung ác:

 

“Ta giúp hắn kiếm tiền, đổi lại, những linh hồn bị chôn vùi trong đất kia đều thuộc về ta! Là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta!”

 

Tôi nổi giận, lạnh lùng quát: 

 

“Hoàng Phong, còn không mau ngoan ngoãn chịu trói, theo ta về Minh giới!”

 

Hắn cười khẩy, như thể vừa nghe được một trò cười: 

 

“Tu vi của ta không thua gì Quỷ Vương, tại sao phải khuất phục hắn? Hơn nữa, nếu không có bọn Quỷ Sai giúp đỡ, ngươi nghĩ mình còn là Tiểu Nương Nương được bao lâu?”

 

Hắn dùng một chân móc lấy ba lô của tôi, rồi ngay trước mặt tôi, ném mạnh nó ra ngoài cửa sổ.

 

Tôi giận dữ mắng: 

 

“To gan!”

 

Hắn cười lạnh lùng: 

 

“Hừ, đợi ta nuốt chửng ngươi, tu vi của ta sẽ tăng mạnh. Đến lúc đó, ngay cả Quỷ Vương cũng không làm gì được ta!”

 

“Chẳng có chút thực lực nào mà còn đòi làm càn trước mặt ta, ngươi nằm mơ à!” 

 

Tôi đáp trả, trong khi hắn lao về phía tôi, nhắm thẳng vào đỉnh đầu tôi.

 

Nếu bị hắn đánh trúng, hộp sọ của tôi chắc chắn sẽ vỡ tan! Tôi lắc đầu, thầm nghĩ: 

 

Cơ hội tôi đã cho, chỉ trách hắn không biết trân trọng.

 

Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ lóe lên từ chiếc vòng trên cổ tôi. 

 

Một bóng người xuất hiện. 

 

Tôi hét lên với bóng người đó: 

 

“Tránh sang một bên, đừng cản đường ta!”

 

11

 

Nói xong, tôi nhấc chân, đá thẳng vào mặt con ong bắp cày. 

 

Lực đá mạnh đến mức khiến hắn lăn mấy vòng trên mặt đất. 

 

Không đợi hắn phản ứng, tôi nhảy lên lưng hắn, túm lấy hai cái râu trên đầu hắn rồi đập mạnh xuống đất. 

 

Mỗi cú đập làm mặt hắn bê bết máu, thậm chí còn nghe rõ tiếng “rắc rắc” khi mấy cái răng rụng ra.

 

Vừa đánh, tôi vừa mắng: 

 

“Chưa từng có ai dám không tôn trọng Tiểu Nương Nương ta! Muốn để người khác biết ta mất mặt thế này sao?”

 

Tôi quát lớn: 

 

“Nói! Ngươi còn dám nữa không?”

 

Hắn, miệng đầy máu và thều thào, khó tin hỏi: 

 

“Ngươi… ngươi không phải là người phàm sao? Chẳng phải ngươi luôn cần Quỷ Sai bảo vệ ư? Sao lại mạnh thế này?”

 

Quỷ Vương, đứng im ở góc tường, ngẩn ngơ nhìn màn kịch, cũng lên tiếng: 

 

“Bản vương cũng không ngờ ngươi lợi hại như vậy.”

 

Tôi khẽ mỉm cười, giấu đi vinh quang và danh tiếng. 

 

Hai năm qua, ban ngày tôi thu phục lệ quỷ để tích công đức, ban đêm dù mệt mỏi vẫn giúp Quỷ Vương xử lý công việc. 

 

Sự tận tâm cuối cùng cũng có thành quả! Giờ đây, tu vi của tôi đã không thua kém gì Quỷ Vương.

 

Bạn hỏi tại sao tôi không tự ra tay mỗi lần làm nhiệm vụ, mà luôn để Quỷ Sai ra mặt à? 

 

Chẳng hiểu gì cả! Chủ mà làm hết thì cần nhân viên để làm gì? Phải cho họ cơ hội thể hiện chứ! 

 

Với lại, tôi đã đốt biết bao tiền cho họ. Đây gọi là “nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ” đó!

 

Thấy con ong bắp cày còn ý định vùng vẫy, tôi lật ngược hắn lại, giật mạnh chiếc kim chích kinh khủng ở bụng hắn. 

 

Hắn đau đớn hét lên thảm thiết, khí thế lập tức tàn lụi, chỉ còn thoi thóp.

 

Tôi đứng dậy, nhìn xuống hắn từ trên cao: 

 

“Phục chưa?”

 

Con ong bắp cày giờ chẳng còn gan để chống đối, run rẩy như lá cây giữa gió bão: “Phục, phục!”

 

Tốt, thế này mới phải! Tôi hài lòng gật đầu, chỉ tay về phía góc tường: 

 

“Ngươi, thu hắn đi.”

 

Quỷ Vương giờ đã thành trợ lý bất đắc dĩ, giơ tay vẽ vài đường trong không khí. 

 

Những tia sáng lạnh lẽo bao vây lấy con ong bắp cày đang nằm thoi thóp dưới đất. 

 

Chỉ trong chốc lát, hắn biến mất không còn dấu vết.

 

Hắn đưa tay phải lên không trung, chiếc ba lô du lịch mà con ong bắp cày vừa ném ra ngoài cửa sổ lập tức bay trở lại. 

 

Một luồng ánh sáng trắng lướt qua, căn phòng vốn đang hỗn độn nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu, như thể trận chiến vừa rồi chưa từng xảy ra.

 

Phu quân Quỷ Vương của tôi khẽ gãi mũi, hỏi: 

 

“Làm sao nàng biết ta luôn trốn trong mặt dây chuyền của nàng?”

 

Hừ, rõ ràng anh lại định trốn tránh công vụ để theo tôi đi chơi. 

 

Nhưng vì lo cho tôi, nên cách tốt nhất là nấp trong chiếc dây chuyền tôi mang theo bên mình. 

 

Hơn nữa, mỗi tối, luôn có đôi tay to lớn nghịch ngợm không yên quanh mình. 

 

Thật sự nghĩ tôi là đồ ngốc sao?

 

Tôi tóm lấy tai anh, nghiến răng nói: 

 

“Không gì qua mắt được Tiểu Nương Nương này đâu, nên hãy ngoan ngoãn cho ta!”

 

Mấy món đồ trang trí quỷ quái trong ba lô của tôi đồng loạt bịt tai lại. 

 

Đây chắc chắn không phải chuyện chúng nên nghe hay nhìn.

 

Sau vài giờ, cuối cùng cũng đến trạm xe. 

 

Tôi khoác hành lý, vươn vai một cái, đứng bên đường vẫy xe.

 

Một chiếc xe đen dừng ngay cạnh tôi. 

 

Người tài xế đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang lớn, mời gọi: 

 

“Cô em đến Khu Đại học đúng không? 50 tệ, thế nào?”

 

50 tệ? Giá này rẻ hơn một nửa so với taxi chính hãng! 

 

Nghĩ rằng có cơ hội tiết kiệm thì không nắm lấy đúng là ngu, tôi liền lên xe.

 

Chợp mắt được một lúc, xe bỗng rẽ sai đường. 

 

Tài xế còn âm thầm khóa cửa. 

 

Tôi thở dài, vỗ nhẹ lên chiếc ba lô, nói: 

 

“Thật chẳng để cho người ta nghỉ ngơi chút nào. Mấy ông bạn già, lại có việc nữa rồi!”

 

-Hết-

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page