Cái Kết Của Trai Đểu

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Nghe cô ấy nói một tràng dài, tôi cảm thấy có lý.

 

Sau đó, cô ấy giải thích kế hoạch của mình: cô ấy sẽ đi quyến rũ Trương Lôi, khiến anh ta hoàn toàn yêu cô ấy, rồi cuối cùng đá anh ta một cú thật đau.

 

Cô bạn thân của tôi với ánh mắt đầy căm phẫn nói:

 

“Tớ cũng muốn anh ta nếm thử mùi vị bị người khác bỏ rơi.”

 

Nghe xong, tôi khẽ nhíu mày.

 

Cô ấy trợn to mắt nhìn tôi đầy khó tin, sau đó lại liếc xuống bụng tôi, rồi hét lên:

 

“Đến nước này rồi, cậu không phải vẫn còn thích anh ta đấy chứ, đồ cuồng yêu!”

 

Nghe vậy, tôi lập tức khinh bỉ, “Phì” một tiếng, lạnh lùng đáp:

 

“Anh ta không xứng.”

 

Hôm sau, tôi xin nghỉ với quản lý, nói rằng mình không khỏe nên không đến làm.

 

Bạn thân của tôi từ sáng sớm đã trang điểm lộng lẫy, mặc một chiếc váy gợi cảm quyến rũ rồi bước ra ngoài.

 

Trước khi đi, cô ấy chỉ nói một câu:

 

“Chờ tin tốt của tớ nhé.”

 

Tôi cứ thế mơ màng, uể oải trôi qua buổi sáng.

 

Gần đến giờ ăn trưa, cô bạn thân gửi cho tôi một bức ảnh: cảnh cô ấy và Trương Lôi đang dùng bữa trong một nhà hàng kiểu Tây.

 

Cô bạn gái trước đó của anh ta đã chẳng thấy đâu.

 

Nước mắt tôi không kiềm được mà lặng lẽ rơi xuống…

 

Hiểu Nguyệt nói đúng, anh ta đúng là loại người như vậy…

 

Nhà hàng kiểu Tây.

 

“Bây giờ cậu còn đẹp hơn cả hồi đại học nữa đấy.”

 

Trương Lôi với ánh mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm vào thân hình nóng bỏng của Trần Hiểu Nguyệt, nước dãi như sắp chảy ra ngoài.

 

Hiểu Nguyệt cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, đáp lại một cách xã giao:

 

“Quá khen rồi, cậu cũng ngày càng đẹp trai đấy.”

 

Đột nhiên, điện thoại cô ấy rung lên. Là tin nhắn từ Tôn Mẫn:

 

Tôn Mẫn: “Cuối cùng tớ cũng hiểu ra rồi…”

 

Trương Lôi bối rối hỏi:

 

“Là Tiểu Mẫn nhắn cho cậu đúng không?”

 

Anh ta đương nhiên biết Tôn Mẫn và Trần Hiểu Nguyệt là bạn thân.

 

Nghe vậy, Hiểu Nguyệt lập tức thản nhiên đáp:

 

“Không phải cô ấy, mà là bạn thân mới của tớ.”

 

Nghe đến đây, Trương Lôi thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi tiếp:

 

“Các cậu cãi nhau à?”

 

Trần Hiểu Nguyệt nói:

 

“Dù có cãi nhau thì cũng là lỗi của cô ấy, không phải lỗi của tớ. Tớ đã chán ngấy cô ấy rồi, tính cách như thế, đầu óc như thế, thật chẳng chịu nổi.”

 

Vừa dứt lời, mặt Trương Lôi lập tức giãn ra, nở một nụ cười tươi rói.

 

Vừa nãy anh ta còn lo lắng vì Hiểu Nguyệt là bạn thân của Tôn Mẫn, nếu sau này hai người thành đôi thì sẽ có chút ngại ngùng.

 

Giờ nghe cô ấy nói vậy, cuối cùng anh ta cũng yên tâm.

 

Lúc này, phục vụ bước tới.

 

Hiểu Nguyệt chẳng để ý đến Trương Lôi, cầm thực đơn lên và bắt đầu gọi món.

 

“Một phần tôm hùm Úc sốt cay, một con cá mú hấp Hồng Kông, hai phần bào ngư…”

 

Hiểu Nguyệt chọn toàn những món đắt nhất trong nhà hàng, cô thừa biết Trương Lôi đang xót của trong lòng.

 

Anh ta làm lập trình viên, lương mỗi tháng chỉ hơn 10 ngàn, mấy món này cộng lại đã bằng vài tháng lương của anh ta.

 

Dù vậy, anh ta cố nặn ra nụ cười, nhìn cô bằng ánh mắt chiều chuộng:

 

“Bảo bối, cậu vui là được rồi.”

 

Hiểu Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, mỉm cười trả lời:

 

“Anh yêu, anh tốt với em quá.”

 

Trong lòng cô ấy âm thầm nghiến răng:

 

Chờ đấy, dám bắt nạt bạn thân của tôi, tôi sẽ khiến anh mất cả tiền bạc lẫn danh tiếng, cuối cùng còn phải mất luôn cái công việc rách nát của anh nữa!

 

Còn trong lòng Trương Lôi, anh ta đang nghĩ:

 

Mẹ nó, quả nhiên, gái đẹp không phải loại người bình thường có thể kiểm soát. 

 

Hừ, nhưng không sao, đã tốn cả đống tiền thế này, tối nay ông đây nhất định phải ngủ với cô ta…

 

Nếu Hiểu Nguyệt biết được những suy nghĩ này của anh ta, chắc chắn cô ấy sẽ chỉ thẳng vào mặt anh ta mà chửi té tát.

 

 

Tôi cứ ngồi trên sofa đợi bạn thân về, đợi mãi, cuối cùng lại vô tình ngủ thiếp đi.

 

Lần tiếp theo tỉnh dậy, tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào.

 

“Có phải Mẫn Mẫn ở đây không nhỉ?”

 

“Tôi đoán là đúng rồi.”

 

“Tết năm ngoái cô ấy còn tự mình nói mà.”

 

“Phải, phải…”

 

“…”

 

Nghe tiếng của các bà cô ngoài cửa, tôi giật mình, bản năng bật dậy khỏi sofa.

 

May mà tôi ngủ quên chưa kịp bật đèn, trong phòng vẫn tối om.

 

Tiếng bước chân của họ càng lúc càng gần, cuối cùng dừng ngay trước cửa nhà tôi.

 

“Cộc cộc cộc.”

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Mẫn Mẫn, dì biết cháu ở trong đó, đừng trốn nữa.”

 

“Đúng vậy, Mẫn Mẫn, bây giờ việc quan trọng nhất là cái thai trong bụng cháu.”

 

“Cháu cứ trốn thế này cũng không phải cách hay, ra đây đi, mọi người cùng nghĩ cách cho cháu.”

 

“Phải đấy, phải đấy…”

 

Nghe những lời giả nhân giả nghĩa từ bên ngoài, tôi chỉ khẽ nhếch môi, để lộ một nụ cười lạnh lùng.

 

Đúng lúc này, bà chủ nhà xuất hiện, bước về phía họ.

 

“Này này, các người là ai? Đến đây làm gì? Có phải đến thuê nhà không?”

 

Những người đó, đoán được thân phận của bà chủ, liền nói thẳng mục đích của mình.

 

“Chúng tôi đến tìm Tôn Mẫn.”

 

Bà chủ nhà gãi đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn họ, rồi nói:

 

“Tôn Mẫn đã dọn đi từ một tháng trước rồi.”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page