Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 28:

Chương trước

Chương sau

“Chúng ta có thể ăn xong bát mì này không?”

 

Lục Chiêu Nam nghiêm túc hỏi tôi.

 

“Tại sao?”

 

“Đây là lần mời khách ngượng ngùng nhất trong đời anh, mất mặt quá.”

 

Da mặt bạn trai tương lai của tôi mỏng thật đấy.

 

Tôi chỉ biết an ủi:

 

“Sợ gì, ở đây đâu có ai quen biết chúng ta.”

 

Lục Chiêu Nam nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu.

 

“Đúng vậy.”

 

Cứ thế, tôi và Lục Chiêu Nam bắt đầu hẹn hò một cách tự nhiên.

 

Có bạn trai đẹp trai là một trải nghiệm như thế nào nhỉ?

 

Sáng nhớ anh ấy, trưa nhớ anh ấy, tối cũng nhớ anh ấy.

 

May là vì đang là kỳ nghỉ hè, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều.

 

Lục Chiêu Nam vừa tốt nghiệp, bây giờ đã bắt đầu thực tập tại công ty của gia đình.

 

Hai đứa thường xuyên hẹn hò sau khi anh tan làm: Check-in ở các nhà hàng nổi tiếng, ngồi thư giãn ở các quán bar yên tĩnh, hoặc đi dạo tại các điểm du lịch vào cuối tuần.

 

Xem phim, chơi game… Gần như muốn dính lấy nhau mỗi ngày.

 

Điều bất ngờ là, Chu Tư Tề và Vũ Nhạc cũng đã thành đôi.

 

Thế nên, nhiều lần hẹn hò của chúng tôi cũng biến thành hẹn hò đôi.

 

Sau đó, Vũ Nhạc kể cho tôi một chuyện khó tin.

 

“Vi Vi, cậu còn nhớ năm ngoái sinh nhật của Trương Lệ Lệ, cậu đã hôn một người đàn ông ở quán bar không?”

 

Trương Lệ Lệ là bạn chung của cả hai chúng tôi, gia cảnh khá giả.

 

Năm ngoái vào ngày sinh nhật, cô ấy tổ chức một bữa tiệc sôi động ở quán bar, tôi và Vũ Nhạc đều được mời tham dự.

 

Câu nói của Vũ Nhạc như mở ra ký ức trong tôi.

 

Hôm đó ở quán bar, cả nhóm chơi trò chơi.

 

Tôi không may mắn lắm, thua liên tục, nên phải uống rất nhiều bia.

 

Vì tửu lượng không tốt, sau đó tôi cứ chếnh choáng men say.

 

Vũ Nhạc cũng chẳng khá hơn tôi bao nhiêu, gần như chúng tôi là hai người uống nhiều nhất.

 

Lần thua trò “Đại mạo hiểm”, Trương Lệ Lệ và cả nhóm khuyến khích tôi:

 

“Tri Vi, cậu đến hôn chàng trai mặc áo sơ mi xanh ở bàn gần cửa sổ đi.”

 

“Mấy chị em sẽ cổ vũ cậu. Đi thôi!”

 

Khi đó tôi còn nhìn chàng trai ấy thêm vài lần, cảm giác anh ta là kiểu người không dễ tiếp cận.

 

Có lẽ vì uống quá nhiều, đầu óc tôi bỗng nhiên không suy nghĩ gì thêm, cứ thế tiến lên.

 

Bàn đó có mấy chàng trai trẻ đang trò chuyện.

 

Tôi chạy thẳng đến người đẹp trai nhất, nâng mặt anh ta lên.

 

Trước khi hôn, tôi còn nhớ mình đã nói “Xin lỗi”.

 

Rồi… hôn thật.

 

Thật sự đã hôn rồi.

 

Dù chuyện đó rất kịch tính, rất hoang đường.

 

Tôi cũng không hiểu lúc đó mình nghĩ gì.

 

Chỉ nhớ đôi môi của chàng trai ấy rất mềm, trên người anh ta có mùi hương rất dễ chịu.

 

Tôi luôn không muốn nghĩ lại chuyện này, cũng từ chối thừa nhận nụ hôn đầu của mình lại dành cho một người xa lạ.

 

Khi Vũ Nhạc bất ngờ nhắc đến chuyện đó, tôi bỗng có dự cảm không lành.

 

“Sao vậy?”

 

Cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt đầy bí ẩn.

 

“Đừng quá bất ngờ, người đó chính là Lục Chiêu Nam.”

 

Tôi sững sờ trợn tròn mắt, như thể bị điểm huyệt, không nhúc nhích được.

 

Một lúc lâu sau.

 

“Sao cậu biết?”

 

“Chu Tư Tề nói với mình đấy.”

 

Chu Tư Tề? Sao anh ta lại biết?

 

Không lẽ…

 

“Lúc đó aanh ấy cũng ở đó à?”

 

Vũ Nhạc gật đầu.

 

“Ừm, đúng vậy.”

 

Nhưng tại sao Lục Chiêu Nam chưa từng nhắc đến chuyện này với tôi?

 

Có vẻ Vũ Nhạc thấy chuyện này buồn cười.

 

“Cậu biết không? Chu Tư Tề nói đây là lần đầu tiên anh ấy chứng kiến có cô gái chủ động hôn Lục Chiêu Nam đến mức anh ấy ngơ ngác luôn. Khi đó cả bàn họ đều sững sờ.”

 

Tôi ôm mặt, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào trước chuyện này.

 

Vũ Nhạc lại tiếp tục:

 

“Nghe nói, ngày hôm sau Lục Chiêu Nam đã tìm người điều tra thông tin của cậu.”

 

“Ban đầu anh ấy định tìm cậu để tính sổ, nhưng kết quả lại phát hiện cậu là fan cuồng của Yến Chính Dương, hơn nữa còn quên sạch chuyện đã xảy ra ở quán bar.”

 

“Khi đó, Lục Chiêu Nam bắt đầu nghi ngờ cuộc đời luôn.”

 

Đừng nói nữa, hu hu hu…

 

Trên thế giới này còn ai thảm hơn tôi không? Bạn trai mới quen, hai người đang trong giai đoạn mặn nồng ngọt ngào, vậy mà lại phát hiện ra mình từng cưỡng hôn anh ấy, còn bỏ của chạy lấy người.

 

Chẳng lẽ… Lục Chiêu Nam vì chuyện này mà quen tôi à? Có khi nào anh ấy làm vậy là để trả thù không?

 

Lo lắng, tôi hỏi ý kiến Vũ Nhạc.

 

Cô ấy lắc đầu, tỏ ra bất lực:

 

“Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá đấy. Cậu nghĩ Lục Chiêu Nam rảnh rỗi đến mức vì muốn trả thù một nụ hôn mà hẹn hò với cậu sao?”

 

“Tự tin lên nào! Dù gì cậu cũng là cô gái da trắng, mặt xinh, cổ thiên nga, chân dài. Không phải ai cũng mù như Yến Chính Dương đâu!”

 

Những lời này khiến tôi cảm động không thôi.

 

“Thật không? Tớ thật sự đẹp vậy sao?”

 

“Đương nhiên.”

 

“Thế cậu nói thêm đi, tớ thích nghe lắm.”

 

“Cút.”

 

Biết được chuyện này, tất nhiên tôi phải nói chuyện đàng hoàng với Lục Chiêu Nam.

 

Tối nay là cơ hội tốt, mẹ tôi phải đến nhà bà ngoại.

 

Xem xong phim, tôi sẽ rủ Lục Chiêu Nam qua nhà ngồi chơi, tiện thể nói rõ chuyện này.

 

Tối đó, khi hai người về đến nhà, đã khoảng 8 giờ.

 

Tôi rót cho anh một tách trà, sau đó ngồi dựa vào ghế sofa.

 

“Em có chuyện gì muốn thông báo với anh à?”

 

Dường như Lục Chiêu Nam cảm nhận được điều gì đó, anh nhướng mày hỏi.

 

Thôi thì cứ nói thẳng luôn.

 

“Lục Chiêu Nam, trước đây chúng ta có từng gặp nhau không?”

 

Ánh mắt anh thoáng qua vẻ bất ngờ, sau đó cong môi cười.

 

“Em nhớ ra rồi?”

 

Tôi có chút bối rối, mím mím môi.

 

“Thật ra là Vũ Nhạc kể cho em, cô ấy nghe từ Chu Tư Tề. Nói rằng trước đây… em từng cưỡng hôn anh.”

 

Lục Chiêu Nam khoanh tay trước ngực, nhìn tôi với vẻ đầy thích thú.

 

“Vậy là, em muốn xin lỗi anh à?”

 

Được rồi, xin lỗi thì cũng không phải vấn đề to tát gì.

 

“Hôm em nhầm anh là tài xế xe công nghệ, tại sao anh không nói với em?”

 

Lục Chiêu Nam lắc đầu, cười khẽ:

 

“Được một cô gái cưỡng hôn, sau đó còn bị cô ấy quên sạch, đâu phải chuyện vẻ vang gì.”

 

Tôi chỉ biết lí nhí giải thích:

 

“Hôm đó em say quá, thật xin lỗi anh.”

 

Thấy tôi thật sự xin lỗi, ngược lại Lục Chiêu Nam bật cười.

 

“Chẳng qua là em dùng trước quyền lợi của mình thôi mà, có gì đâu mà phải xin lỗi.”

 

Thái độ hào phóng của anh khiến tôi càng thêm xấu hổ về hành vi “lưu manh” của mình.

 

Nhưng nghĩ lại, anh nói tôi chỉ sử dụng quyền lợi của mình sớm một chút, câu này hình như cũng đúng.

 

Chỉ là cách tôi thực hiện hơi qua loa, gần như chỉ chạm môi một cái rồi chạy.

 

Đứng trước vẻ đẹp của anh, đầu óc tôi dường như lại có chút không tỉnh táo.

 

“Vậy nên, sau này em muốn thực hiện quyền lợi đó lúc nào cũng được phải không?”

 

Dù gì tôi cũng là bạn gái chính thức rồi mà.

 

Đôi mắt Lục Chiêu Nam như ngàn vì sao lấp lánh, vô cùng dịu dàng.

 

Ngay sau đó, anh đã nghiêng người về phía tôi, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai:

 

“Đương nhiên là được.”

 

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tim mình đập như trống dồn.

 

Bầu không khí trở nên ám muội đến tột cùng.

 

Khi sự rung động dâng tràn, cảm giác quen thuộc kia lại ập đến.

 

Trong lòng chỉ còn là những ý niệm ngọt ngào.

 

(Hết)

 

Hết Chương 28:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page