Nhặt Được Một Chàng Tiên Cá Mít Ướt, Tôi Trở Nên Giàu Có Sau Một Đêm

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

“Khi nào?” Tôi cố nghĩ mãi mà không nhớ ra được gì.

 

“Lần đầu tiên anh phát đ.ộ.c rất nặng, em đã gặp một cặp vợ chồng trung y già, đó chính là cha và mẹ của anh.”

 

“!!!” 

 

Thảo nào loại thuốc đặc hiệu kia lại hiệu quả như vậy.

 

“Vậy nên, em có đồng ý tổ chức đám cưới với anh không?”

 

“Được, được.”

 

“Trước đó, chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đã nhé.”

 

Chỉ vừa chần chừ một giây, Ngao Ngọc đã ngay lập tức thay đổi thành vẻ mặt buồn bã tội nghiệp: “Bạch Dư…”

 

Tôi vội giơ tay đầu hàng: “Được, được mà.”

 

“Vậy thì hôm nay luôn nhé.”

 

“Hả?”

 

Ở tuổi hai mươi sáu, tôi đã trở thành một đại gia, lại còn có một ông chồng mỹ nhân ngư.

 

Thì ra đây chính là cảm giác đạt đỉnh cao của cuộc đời, thật sự rất sảng khoái!

 

Trần Tiểu Nghiễn gửi tin nhắn chúc mừng, mời tôi đến quán lẩu ăn mừng.

 

“Đến đây, Tiểu Ngao, ăn nhiều chút, vất vả cho cậu rồi.” 

 

Trần Tiểu Nghiễn vừa nói vừa ân cần gắp đầy thịt cho Ngao Ngọc, như đang cúng thần tài vậy.

 

Sau đó, cô ấy kéo tôi ra một góc.

 

Ngao Ngọc bị tôi dẫn đi nhiều lần, giờ cũng dần bớt ngại giao tiếp, đang nói chuyện vui vẻ với chú chó của Trần Tiểu Nghiễn.

 

“Ý cậu là, cậu cứ thế mà kết hôn với cậu ấy à?”

 

“Ừ, đúng vậy.”

 

“Cậu ấy tuy rất giàu, nhưng mới chỉ hai mươi tuổi, không biết đã chín chắn chưa.” Trần Tiểu Nghiễn xoa cằm, hạ giọng thì thầm: “Thế này đi, Bạch Dư, cậu cứ sống với cậu ấy trước.” 

 

“Nếu một ngày nào đó không hợp nữa, chị đây sẽ ngay lập tức tìm cho cậu một anh chàng vừa ổn định, vừa đẹp trai, đảm bảo không kém cạnh gì anh ta.”

 

Tôi bật cười.

 

Có một người bạn như cô ấy, đúng là đáng giá.

 

Ngao Ngọc bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt: “Vợ ơi, đang nói gì với chị Tiểu Nghiễn thế?”

 

Trần Tiểu Nghiễn luống cuống chạy mất: “Tớ đi cho chó ăn đây!”

 

Tôi mỉm cười: “Cô ấy bảo anh phải chăm sóc da thật tốt, cố gắng giữ mãi tuổi hai mươi, còn muốn tặng anh mấy hộp mặt nạ nữa.”

 

“Anh già rồi sao?” Ngao Ngọc giật mình: “Anh đi soi gương ngay!” 

 

11.

 

Năm năm sau, tôi mở một chuỗi siêu thị lớn.

 

Ngao Ngọc thành công trở thành… vợ của tổng giám đốc.

 

Một ngày nọ, khi Trần Tiểu Nghiễn đang dẫn chó du lịch vòng quanh thế giới, cô ấy đột nhiên gọi điện cho tôi, giọng nói đầy vẻ hoảng hốt: “Bạch Dư, xong rồi! Tớ cũng gặp một mỹ nhân ngư rồi!” 

 

“Làm sao đây, hình như anh ta bị mất trí nhớ, còn đeo bám tớ, nói muốn cưới tớ nữa!”

 

Tôi đang gặm cua, suýt nữa thì nghẹn, ánh mắt chuyển sang nhìn Ngao Ngọc.

 

Ngao Ngọc gật đầu, làm ra vẻ nghiêm trọng, quay về phía điện thoại hỏi: “Chị Tiểu Nghiễn, chị có cần bọn tôi đến cứu không?”

 

“Á á á, Ngao Ngọc, anh ta giả vờ mất trí nhớ! Hình như anh ta là họ hàng của cậu, nói là anh họ thứ hai của cậu!”

 

Vừa nói xong, đầu dây bên kia đã bị ngắt liên lạc.

 

“Người mà Trần Tiểu Nghiễn gặp thật sự là anh họ của anh à? Lúc đám cưới của mình, em nhớ có một mỹ nhân ngư mặt mày lạnh tanh, hình như chính là anh họ thứ hai của anh, nhưng chẳng giống với tính cách mà Tiểu Nghiên vừa kể.”

 

Tay Ngao Ngọc không ngừng bóc cua, thấy tôi nhìn chằm chằm đầy vẻ tò mò buôn chuyện, anh cúi xuống hôn tôi một cái rồi nói: “Là anh ấy.”

 

“Sao anh biết?”

 

“Truyền thống nhà bọn anh đấy – chỉ làm nũng trước mặt vợ.”

 

– Hoàn –

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page