“Xin lỗi.”
Tôi đỡ anh ngồi dậy, sau đó đứng lên định ra lấy hộp thuốc ở cửa.
Ngao Ngọc bỗng trở nên hoảng hốt: “Em đang lừa anh! Em không được đi!”
Giọng anh khản đặc, đầy lo lắng.
“Em chỉ đi lấy hộp thuốc thôi.”
“Vậy tại sao em phải xin lỗi? Có phải vì em cảm thấy tội lỗi khi xem anh như kẻ thay thế? Có phải vì em là một người có lương tâm, sợ rằng anh gặp mưa sẽ bị tái phát vết thương cũ, nên mới đến tìm anh?”
“Em chẳng quan tâm đến anh chút nào, em chỉ xem anh như một nhân viên bình thường của cửa hàng, đúng không?”
Ngao Ngọc nắm c.h.ặ.t tay tôi, giọng nói nhanh gấp, đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ tiều tụy, như nhất định muốn nghe được câu trả lời.
“Để em đi lấy hộp thuốc trước được không? Em hứa sẽ không đi đâu.”
Lúc này anh mới chịu buông tay.
Khi tôi bôi thuốc, rõ ràng anh không chịu hợp tác.
Tôi bảo anh nghiêng đầu để dễ bôi thuốc, nhưng anh làm như không nghe thấy.
Bên ngoài, tiếng sấm vang dội, mưa như trút nước.
Khung cảnh ấy giống như tâm trạng tan nát, rối bời của tôi lúc này.
Tôi thật không ngờ những lời nói của mình lại gây tổn thương lớn đến vậy cho Ngao Ngọc, nhưng vẫn không thể cho anh hy vọng.
Trong mắt tôi, anh chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi.
Tình cảm mãnh liệt và cố chấp như thế, liệu có thể duy trì được bao lâu?
7.
Bôi thuốc xong, tôi dọn dẹp đống thuốc bột và băng gạc trên bàn.
Ngao Ngọc đột ngột ôm c.h.ặ.t lấy eo tôi, quyết không chịu buông.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Trả lời gì cơ?” Tôi hỏi.
“Tại sao em lại đến tìm anh?” Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ tủi thân.
“Vì em xem anh là bạn, sợ anh bị thương.”
“Chỉ vậy thôi?”
Trên gương mặt anh lộ rõ sự thất vọng.
Chưa kịp trả lời, điện thoại tôi vang lên, là cuộc gọi của Trần Tiểu Nghiễn.
“Bật loa ngoài!” Ngao Ngọc vội vàng nói, như sợ tôi với cô ấy đang âm mưu bỏ rơi anh.
Tôi đành bấm mở loa ngoài.
“Bạch Dư, cậu bôi thuốc xong chưa? Tớ thấy trên người chồng cậu chẳng mặc nổi cái áo nào nữa. Bộ đồ đôi mà cậu nhờ tớ mua lần trước vẫn còn ở cửa hàng, có cần tớ mang vào không? Tớ sợ vào bất ngờ lại làm phiền hai người.”
Trần Tiểu Nghiễn, cậu đúng là…
Tôi chỉ muốn ngất tại chỗ, vội giải thích: “Cái gì mà chồng với chẳng vợ, đừng nói lung tung! Và bộ đó là đồng phục làm việc ở cửa hàng, không phải đồ đôi!”
“Không phải chồng cậu thì là ai? Sao tự nhiên cậu ngại thế? Trước đây chưa bao giờ thấy cậu phản bác mà…”
Tôi cuống cuồng tắt máy.
Quay lại, tôi và Ngao Ngọc nhìn nhau chằm chằm.
Không ai nói gì.
Mặt Ngao Ngọc bỗng đỏ ửng, đỏ đến mức phát n.ổ.
Anh lí nhí nói: “Bạch Dư, rõ ràng em thích anh! Em là đồ nói dối!”
Trong giọng nói còn mang theo chút khó tin.
Tim tôi đập thình thịch, đầu óc cũng ong ong.
Anh bỗng lớn tiếng hơn: “Anh biết mà, Bạch Dư cũng thích anh!”
Tôi đành buông xuôi: “Đúng vậy, em thích anh. Thì sao nào?”
Trên gương mặt Ngao Ngọc tràn ngập niềm vui bất ngờ, lắp bắp: “Em… em thừa nhận rồi. Anh… không, chúng ta…”
“Nhưng anh đã nghĩ đến thực tế chưa?”
Tôi đẩy anh ra, bắt đầu nói rõ từng chữ, bộc bạch tất cả những lo lắng trong lòng.
“Anh là mỹ nhân ngư, còn em là con người. Hiện tại chúng ta cùng tuổi, nhưng mười năm nữa, hai mươi năm nữa, năm mươi năm nữa thì sao? Lúc đó em sẽ già nua, còn anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bây giờ.”
“Em không hề biết gì về quá khứ của anh, những vết thương trên người anh từ đâu mà có, tại sao anh lại đến đất liền. Còn về em, anh cũng chẳng biết gì cả.”
“Nếu so với tuổi con người, anh mới chỉ hai mươi tuổi. Bây giờ anh nói anh yêu em, nhưng sau này thì sao? Con người dễ đổi thay, mỹ nhân ngư cũng vậy.”
“Chúng ta chỉ đơn thuần chia sẻ một quãng thời gian khó khăn mà thôi. Vậy nên không ở bên nhau, không dây dưa sâu hơn, chẳng phải là điều hợp lý nhất sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận