Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống

Chương 24:

Chương trước

Chương sau

“Đúng lúc công ty nhà họ Giang đạt được bước tiến lớn trong dự án thực tế ảo, tôi đã tải ý thức của mình vào đó. Tôi còn điều chỉnh một số thiết lập, hy vọng có thể dùng cách này để giúp anh ấy hàn gắn vết thương tâm lý.”

 

Bạch Tịnh Vi nở nụ cười tự giễu: “Kết quả thì như cô đã thấy rồi đấy. Không chỉ tôi mà bất kỳ ai khác cũng không thể làm được điều đó.”

 

Nói đến đây, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi: “Thậm chí, tôi đã suýt lạc lối trong thế giới ảo đó. Chính cô đã cứu tôi.” 

“Cô đúng là ngôi sao nhỏ của tôi đấy.”

 

Bị khen mà tôi có chút xấu hổ, mặt không tự chủ mà nóng bừng.

 

Nhìn thấy vẻ mặt tôi, Bạch Tịnh Vi bật cười, còn đưa tay nhéo nhẹ má tôi.

Tôi dừng tay, ngước nhìn cô ấy: “Điện thoại của cô kêu rồi kìa.”

 

 Bạch Tịnh Vi liếc mắt đầy bất mãn, lẩm bẩm: “Lại giục à? Phiền c.h.ế.t đi được. Một cô gái vừa xinh đẹp lại hoạt bát như tôi, đúng là tiện nghi cho anh ta quá rồi.”

 

Nói xong, cô ấy quay lại cười với tôi, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Xin lỗi nha, Thịnh Hi, có chút việc gấp.”

“Cô đợi tôi một chút, tôi quay lại ngay.”

 

Tôi đương nhiên gật đầu đồng ý.

 

Sau khi Bạch Tịnh Vi rời đi, xung quanh trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

 

Bất chợt, tôi cảm nhận được có người đến gần.

 

Một ly cà phê được đặt xuống trước mặt, kèm theo một giọng nói trầm thấp và dịu dàng vang lên bên tai: “Thưa cô, cà phê của cô đây.”

 

Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật đầu và nói một câu: “Cảm ơn.”

 

Người bên cạnh vẫn không rời đi, giọng nói trầm ấm lại vang lên, mang theo chút trêu chọc: “Thưa cô, trông cô có vẻ không vui.” 

“Cô có cần tôi… tiêm chút linh hồn vào ly cà phê này không?”

 

Nghe xong, đôi mắt tôi lập tức trừng lớn, đầu óc trống rỗng vài giây, giật mình ngẩng đầu lên.

 

Trước mặt là Giang Miện mặc một bộ đồng phục phục vụ màu đen trắng hoàn chỉnh, đôi tay vụng về tạo thành một hình trái tim trước ngực, rồi ngây ngô nói: “Doki, doki, bling bling, phép thuật tình yêu – moah~”

“Thịnh Hi, Thịnh Hi, hãy vui lên nào~”

 

Tôi gần như đứng hình, mãi một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Giang Miện? Anh… anh mặc cái gì thế này?”

 

Giang Miện nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vẻ mặt rất chính trực: “Theo thuyết ‘làm trâu làm ngựa’ mà cô Thịnh Hi từng nhắc đến, tôi đã suy luận ra được định luật bảo toàn trâu ngựa.” 

“Từ hôm nay trở đi, ‘nô tài’ chính thức trở thành người hầu riêng của cô.”

 

Anh khẽ cúi người, đôi mắt đào hoa như cười như không, vươn tay về phía tôi, dáng vẻ cực kỳ nho nhã: “Mong tiểu thư nể mặt.”

 

Tôi nén cười đến mức cả người run lên, nhưng cuối cùng vẫn không giấu nổi đôi môi đang nhếch cao.

 

Tôi ra vẻ kiêu kỳ, đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh, hất cằm nói: “Hừ, vậy phải xem anh thể hiện thế nào đã.”

 

Giang Miện mỉm cười, nụ cười ấy như ánh nắng xua tan tất cả bóng tối trong lòng tôi.

 

Các bạn à, gió đã đổi chiều rồi nhé~

 

==== Hoàn ====

 

Hết Chương 24:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    huong.nguyen

    Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn

Trả lời

You cannot copy content of this page