Phế Hậu

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Tô Hiểu liếc ta, tức tối: 

 

“Ngươi mới ngốc! Đó là việc của cánh đàn ông họ phải lo. Ngươi chỉ cần yên tâm núp sau lưng hắn mà hưởng phúc thôi!”

 

“Không được.” 

 

Ta lắc đầu: 

 

“Ta không đành lòng. Ngài ấy ngồi được lên vị trí này không dễ dàng gì, ta không muốn gây thêm phiền phức cho ngài ấy. Hơn nữa, thứ ngài ấy cho, không phải điều ta mong muốn.”

 

“Vậy ngươi muốn gì?” 

 

Tô Hiểu tò mò ghé sát lại, ánh mắt đầy háo hức.

 

“Tự do.” 

 

Ta trả lời.

 

“Tự do?” 

 

Tô Hiểu khó hiểu hỏi lại.

 

“Ừ, là sự tự do của phụ nữ hiện đại chúng ta.” 

 

Ta mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi thốt lên điều đó.

 

“Không cần phải sống trong nơm nớp lo sợ, không cần tự ràng buộc bản thân mỗi ngày, không cần phải dựa vào sự sủng ái của phu quân để củng cố vị trí.”

 

“Cũng không cần mỗi tối trước khi ngủ phải nghĩ xem hôm nay chàng đến cung nào, ở bên vị nương nương nào…”

 

Ta thở dài cảm thán: 

 

“Cuộc sống như vậy thật sự quá dày vò, trải qua rồi mới hiểu phụ nữ thời cổ đại thật không dễ dàng gì.”

 

“Thật ra…” 

 

Tô Hiểu lượn lờ trước mặt ta. 

 

“Nếu ngươi không thích, ngươi có thể nói với hắn.”

 

Ta cúi đầu, tiếp tục làm công việc trong tay: 

 

“Nói ra thì được gì? Ngài ấy thích ta, nhưng ta không nghĩ rằng ta quan trọng đến mức khiến ngài ấy từ bỏ tất cả.”

 

“Ngài ấy không sai, người là hoàng đế, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.”

 

“Những nữ nhân trong hậu cung cũng không sai, họ vào cung không chỉ vì vinh hoa phú quý. Còn ta, ta cũng không sai, ta chỉ muốn sống cho bản thân mình.”

 

“Chúng ta đều không sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.”

 

Ta dùng kéo cắt đoạn chỉ thừa, mỉm cười cầm lên chiếc túi thơm vừa hoàn thành: 

 

“Chà, đây là chiếc ta làm đẹp nhất từ trước đến giờ đấy!”

 

Mùa đông đến rất nhanh.

 

Vào ngày sinh nhật của Phó Thừa Cẩn, ta dậy sớm chuẩn bị, bắt đầu nhào bột làm mì trường thọ cho ngài.

 

Trong tẩm cung của ngài ấy có một căn bếp nhỏ riêng biệt, thỉnh thoảng ta nổi hứng sẽ làm chút đồ ăn.

 

Nhưng giờ đã khác, tự do cũng chẳng còn. 

 

Mỗi lần ta xuống bếp, luôn có một đám người đứng bên cạnh, nơm nớp lo sợ ta bị thương.

 

Khi ta vừa múc mì ra bát, Phó Thừa Cẩn bất ngờ bước vào. 

 

Trong khoảnh khắc, tất cả những người khác trong phòng đều quỳ rạp xuống.

 

Ngài chẳng để ý, đi thẳng đến chỗ ta, nắm lấy tay ta, vẻ không vui hiện rõ: 

 

“Sao tay lại lạnh thế này? Chẳng phải ta đã dặn để bọn họ làm sao?”

 

Ta mỉm cười: 

 

“Không liên quan đến họ. Là ta muốn tự tay làm cho ngài. Dẫu sao mỗi năm chỉ có một ngày này, hay là ngài đã chán ăn mì trường thọ ta làm rồi?”

 

Phó Thừa Cẩn khựng lại, sau đó mỉm cười, cúi xuống hôn ta một cái: 

 

“Sao lại thế được? Nàng làm gì ta cũng thích.”

 

Đêm đến, nằm trên giường, ta trằn trọc không sao ngủ được. 

 

Ngày rời đi đang đến gần, trong lòng ta cứ thấy bâng khuâng, chẳng muốn làm gì.

 

Quả nhiên, đau dài không bằng đau ngắn, kéo dài chỉ càng khiến ta không nỡ rời xa.

 

“Sao nàng còn chưa ngủ? Không thấy mệt sao?” 

 

Bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm. 

 

Ta mỉm cười, dựa sát vào ngài.

 

“Ta nghĩ hôm nay tâm trạng ngài không được tốt, ăn cũng không ngon như mọi khi.”

 

“Ừm, quả nhiên chẳng gì giấu được nàng.”

 

Phó Thừa Cẩn nheo mắt cười.

 

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nàng đừng lo lắng.”

 

Ta thở dài: 

 

“Thật ra làm hoàng hậu hay không, đối với ta chẳng quan trọng. Ngài không cần phải hao tâm tổn trí vì chuyện đó.”

 

“Sao lại là chuyện không quan trọng?”

 

Phó Thừa Cẩn siết chặt ta trong lòng, nghiêm túc nói: 

 

“Ta biết nàng luôn nghĩ cho ta, chuyện gì cũng chịu thiệt về mình. Nhưng bây giờ ta không muốn nàng phải chịu ủy khuất nữa.”

 

“A Hòa, đừng sợ, nàng muốn làm gì thì cứ làm, ta mãi mãi ở phía sau nàng.”

 

Mắt ta bất giác cay xè, vội vàng chuyển đề tài: 

 

“Không nói chuyện đó nữa. Hôm nay ăn bánh, ngài đã ước điều gì vậy?”

 

Phó Thừa Cẩn cầm tay ta, khẽ hôn lên đó: 

 

“Nàng đoán thử xem.”

 

Ta chạm nhẹ lên mặt ngài, cười nói: 

 

“Ta mệt rồi, không muốn đoán. Hoàng thượng có thể nói thẳng cho ta biết không?”

 

“Được thôi.” 

 

Phó Thừa Cẩn bật cười, cúi đầu thì thầm bên tai ta: 

 

“Điều ước của ta là… ta mong mỗi năm đều có thể ăn mì trường thọ do nàng nấu.”

 

 

Cuối cùng Phó Thừa Cẩn đã ân xá cho Bùi Châu Ngu, chỉ xử phạt những kẻ trực tiếp liên quan đến việc tạo phản, còn những người vô tội, không biết chuyện đều được giữ lại mạng.

 

Ta rất vui. 

 

Ngài ấy vẫn luôn như vậy, nhân từ, có năng lực, có khí phách. 

 

Ngài sẽ là một vị minh quân.

 

Như vậy, ta có thể yên tâm rời đi rồi.

 

Tô Hiểu bắt đầu đếm ngược thời gian.

 

Sinh mệnh của ta lặng lẽ tan biến ở nơi mà mắt thường không thể thấy. 

 

Đến khi Phó Thừa Cẩn nhận ra, thì các thái y trong cung đã bó tay.

 

Nghe thấy ngài nổi giận với các thái y bên ngoài, ta rất muốn nói với ngài rằng điều đó vô ích.

 

Lẽ ra thân xác này đã ch*ết từ năm mười tuổi, chính ta đến đây mới duy trì được đến bây giờ.

 

“A Hòa, đừng sợ. Thái y trong cung không được, ta đã sai người đi tìm thần y bên ngoài rồi.”

 

“Nhất định có thể cứu được nàng! Nàng phải kiên trì, ta sẽ luôn ở bên nàng.”

 

Phó Thừa Cẩn ôm chặt lấy ta, cơ thể khẽ run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.

 

Ta cố gắng mở mắt nhìn ngài.

 

Ngài ấy… đang sợ sao?

 

Ta chưa bao giờ thấy ngài ấy trong dáng vẻ thế này.

 

Tim ta chợt đau nhói, như có ngàn vết kim đâm vào.

 

Ta hé môi, khó khăn nói với ngài:

 

“Đừng buồn, Phó Thừa Cẩn, chuyện này không phải lỗi của ngài. Hãy quên ta đi…”

 

Giây tiếp theo, ta thoát khỏi gông cùm của thân xác, ý thức lặng lẽ rời khỏi cơ thể.

 

Tô Hiểu, trong hình dạng ý thức, đứng trước mặt ta, đưa tay phải ra, mỉm cười:

 

“Đi thôi.”

 

Ta vô thức quay đầu lại nhìn.

 

Phó Thừa Cẩn ôm chặt lấy cơ thể “ta”, khóc không thành tiếng. 

 

Trong vòng tay ngài, “ta” đã không còn sự sống.

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng không còn trái tim nữa, tại sao ta vẫn cảm thấy đau đến vậy?

 

Ta khó nhọc quay đầu, đặt tay lên lòng bàn tay của Tô Hiểu, theo nàng từng bước một tiến về phía lối ra.

 

Đừng quay đầu lại.

 

Ta lặp đi lặp lại với chính mình.

 

Đừng quay đầu.

 

-Hết-

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page