Kiến Cỏ Xoay Chuyển Càn Khôn

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

 

Trong phủ tạm thời của Mạc Lý, tiếng trống chiêng vang trời, một màn kịch tinh tế đã âm thầm mở màn.

 

Thế tử ngồi giữa đại sảnh, hai bên là các đại thần triều đình, không ít người trong đó đều là trọng thần có tiếng.

 

“Nghe nói điện hạ cố chấp điều tra vụ án năm xưa, các vị đại nhân đây cũng muốn theo ta tới gặp điện hạ.”

 

Mạc Lý nhìn Tiêu Duệ bằng ánh mắt khinh miệt.

 

“Chuyện cũ không nên nhắc lại, điện hạ làm vậy chỉ e thiên hạ sẽ đại loạn.”

 

“Lão phu đều biết việc năm xưa, văn thư cũng do lão phu ký. Điện hạ muốn hỏi gì cứ hỏi ta, đừng làm khó Thế tử.”

 

Các đại thần lập tức xôn xao, không ai có chút kính trọng nào với Tiêu Duệ, trong lời nói đều chỉ trích hắn gây chuyện thị phi.

 

Lúc này, đám thị vệ kéo một người đầy máu tới chính sảnh.

 

Ta cảm nhận được sắc mặt Tiêu Duệ bỗng chốc đại biến khi người đó xuất hiện.

 

“Sư muội, đã lâu không gặp.”

 

Thị vệ kia mở miệng, lại là hướng về phía ta.

 

Ta nhíu mày nhìn hắn, rõ ràng không nhớ ra hắn là ai.

 

“Lúc nhỏ Thôi sư muội là người đứng đầu trong môn phái, xưa nay coi thường đồng môn, tất nhiên không nhớ ta là ai.”

 

“Sư phụ đuổi ngươi xuống núi là để ngươi nhìn rõ bản thân, không ngờ ngươi lại sa vào con đường này.”

 

Bộ dạng hắn đầy vẻ đau lòng trách móc, khiến ta chỉ muốn nôn mửa.

 

“Nếu không phải Mạc Lý đại nhân nói ngươi bị thương nặng, ta còn muốn tỷ thí với ngươi một phen.”

 

Đột nhiên, người dưới đất khẽ động đậy.

 

Thị vệ lập tức trói chặt người đó.

 

“Kẻ này tự xưng là mật thám của Thái tử điện hạ, cố ý bôi nhọ thanh danh điện hạ.”

 

Thế tử mỉm cười nói, cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết từ người nọ vang lên.

 

Mạc Lý nhấc bổng kẻ đó lên:

 

“Ba cộng hai bằng mấy?”

 

Người nọ vì đau đớn trả lời chậm một nhịp, liền bị Mạc Lý một đao xuyên ngực.

 

“Năm.”

 

Giọng hắn yếu ớt đến không nghe rõ.

 

“Chậm quá, bảy cộng hai bằng mấy?”

 

“Thế tử muốn làm gì?”

 

Tiêu Duệ chậm rãi bước tới bên Thế tử, cầm lấy chén trà rót cho hắn.

 

“Thái tử điện hạ tự mình rót trà, thật là vinh hạnh.”

 

Thế tử khách sáo nói, nhưng lại không đưa tay đón lấy.

 

“Điện hạ dừng tra án, viết thư xin lỗi phụ vương ta, cầu người tha thứ là được.”

 

Nghe vậy, các đại thần lập tức vui mừng ra mặt.

 

Không khí căng thẳng ban đầu dần dần tan biến, Mạc Lý và thị vệ cũng cười theo.

 

Ta lập tức bay lên, rút phăng con dao trong ngực kẻ kia, một nhát cắt đứt cổ thị vệ.

 

Mạc Lý vừa định phản kháng, thì kinh mạch tay chân đã bị ta cắt đứt.

 

Ta hất dao trong tay, một nhát xuyên qua bả vai Thế tử, đóng hắn lên tường.

 

Đám thị vệ hoảng sợ rút đao xông tới, ta giành lấy đao của Mạc Lý, nhanh chóng giải quyết bảy tám người.

 

Thị vệ run rẩy không dám tiến tới, lưỡi đao trong tay họ cũng khẽ rung lên.

 

“Trước khi xuống núi, ta là đệ nhất trong môn phái. Sau khi xuống núi, ta là đệ nhất thiên hạ.”

 

Ta hất thi thể của sư huynh qua một bên, quay đầu nhìn Thế tử.

 

“Cô… cô nương muốn gì, ta đều cho!”

 

Thế tử sợ đến mức đ*ái cả ra quần.

 

“Ta nói rồi, hắn là người của ta.”

 

“Ta xin lỗi!”

 

Thế tử nhìn Tiêu Duệ cầu cứu.

 

“Quỳ xuống xin lỗi hắn, cho đến khi hắn tha thứ mới thôi.”

 

“Thế tử, không thể!”

 

Mạc Lý muốn ngăn cản, nhưng đã bị ta đ*âm một đao xu*yên qua cánh tay.

 

“Trò chơi vừa rồi của ngươi rất thú vị, chúng ta chơi tiếp nào.”

 

Ta ngồi xổm xuống, nở nụ cười đầy ý vị sâu xa.

 

“Câu hỏi đầu tiên, năm đó Bắc An Vương đã gi*ết bao nhiêu người ở Giang Thành?”

 

Mạc Lý cắn răng không đáp, ta lập tức đ*âm một nhát vào bụng hắn.

 

“Chúng ta có gi*ết bao nhiêu người, cũng không thể so với việc triều đình xả lũ.”

 

Hắn giữ chặt tay ta khi ta chuẩn bị đâ*m thêm nhát nữa.

 

“Dù có khiến cả thiên hạ xin lỗi ngươi, thì mạng của hai mươi vạn dân Giang Thành cũng không thể trở lại!”

 

Ta bi phẫn ngẩng đầu, ánh mắt các đại thần chỉ toàn sự sợ hãi, không có chút gì gọi là hối hận.

 

Trong mắt bọn họ, Giang Thành chẳng qua chỉ là hai mươi vạn con kiến mà thôi.

 

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta.

 

“Ta ở đây.”

 

Hắn dịu dàng vuốt đầu ta.

 

“Những gì ta hứa với nàng, ta nhất định sẽ làm được.”

 

Trái tim chìm sâu trong bóng tối của ta, nhờ ánh mắt hắn mà bỗng cảm thấy ấm áp đôi chút.

 

“Ta đau răng.”

 

Ta ấm ức đến mức rưng rưng nước mắt.

 

“Thuốc ở chỗ Mạnh Viên, để ta đi lấy.”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh.

 

“Nàng một mình có ổn không?”

 

“Đi lấy thuốc mới nguy hiểm đấy.”

 

Ta mỉm cười nhìn lướt qua đám người.

 

“Ai dám làm tổn thương Thái tử, thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó.”

 

13

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nụ cười trên mặt dần tắt hẳn.

 

“Ta không cần lời xin lỗi giả dối, nợ máu thì phải trả bằng máu.”

 

Ánh mắt ta lạnh nhạt quét qua những kẻ đã cận kề cái ch*ết.

 

Khi ta đã gi*ết sạch người trong viện, từ xa vang lên tiếng bước chân của hắn.

 

Ta cẩn thận gấp lại những bức huyết thư được viết bằng máu.

 

Tên Thế tử bị ta phế đi giờ đang dùng chút hơi tàn bò về phía Thái tử, miệng gào thét:

 

“Điên rồi, cứu ta, cứu ta với!”

 

Ta mệt mỏi dựa vào chiếc ghế gỗ lim giữa sảnh, ngước lên bắt gặp đôi mắt tràn đầy kinh hãi của hắn.

 

“Bắc An Vương đang ở kinh thành, đưa ta vào kinh.”

 

Ta rũ mắt, né tránh ánh nhìn của hắn.

 

“Tại sao? Rõ ràng ta đã hứa với nàng sẽ trả lại sự trong sạch cho bách tính Giang Thành, bắt triều đình và Bắc An Vương phải xin lỗi vì chuyện năm xưa.”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page