Kiến Cỏ Xoay Chuyển Càn Khôn

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

 

Hắn ném chuông xuống đất, loạng choạng chạy ra ngoài.

 

Bên ngoài, mặt nước trong veo của hồ sen đã đầy xác thân vệ của hắn.

 

“Năm xưa, dân chúng Giang Thành ch*ết đuối đều thê thảm thế này.”

 

Giọng ta vang lên lạnh như âm hồn, hắn hoảng sợ định chạy trốn thì bị ta đ*âm một nhát xuyên qua người, treo thẳng trên tường.

 

“Ngươi không phải người của Thái tử, ngươi là người của tổ chức đó!”

 

Giọng hắn run rẩy cực độ.

 

“Là triều đình ra lệnh nhấn chìm hai mươi vạn dân Giang Thành.”

 

“Năm đó, Bắc An Vương tạo phản, triều đình hạ lệnh nhấn chìm Giang Thành để cản quân kỵ Bắc Vực.”

 

Ta lạnh lùng cắm thêm một nhát d*ao vào lưng hắn, tiếng hét thảm thiết của hắn khiến ta vui sướng đến tột độ.

 

“Sau đó, chiến sự rơi vào bế tắc, triều đình phong đất cho Bắc An Vương, khen thưởng công lao năm xưa, ban cho danh hiệu Chiến Thần, từ đó hai bên hòa giải.”

 

Ta bình thản nói, tay không ngừng đ*âm thêm, tất cả đều tránh chỗ hiểm.

 

“Năm đó, ngươi được mệnh danh là Thiên Nhân Trảm, đám thân vệ của ngươi đều nhuốm đầy máu tươi của dân chúng Giang Thành.”

 

Ta treo hắn lơ lửng, máu từ từ nhỏ giọt, để hắn tỉnh táo cảm nhận cơ thể mình dần kiệt quệ.

 

“Cố gắng chịu đựng cho đến khi có người phát hiện ra ngươi đi.”

 

Ta nghiêng đầu, nở nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ.

 

“Nếu ngươi không đổi tên trên bia mộ thành Vương Khả Khẩu Điểu, thì ta sẽ gi*ết sạch cả nhà ngươi.”

 

9

 

“Kha Minh bị rút cạn m*áu mà ch*ết thảm, Bắc An Vương đã giận dữ phái người vào kinh.”

 

Sắc mặt Mạnh Viên nghiêm túc.

 

“Cái gì!”

 

Chiếc chén sứ trong tay hắn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

 

“Đã tra ra ai là người gi*ết hắn chưa?”

 

“Năm mươi thân vệ của hắn đều ch*ết sạch, không một ai nhìn thấy thủ phạm.”

 

Mạnh Viên nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì đó.

 

“Có điều rất kỳ lạ, trước khi ch*ết, hắn để lại một bức huyết thư yêu cầu đổi tên trên mộ thành Vương Khả Khẩu Điểu.”

 

Hắn sững người như bị sét đánh.

 

Lúc này, ta đang thích thú ngắm nhìn nét chữ của mình, bỗng cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

 

“Vào khuê phòng người ta sao không biết gõ cửa? Ta vẫn là nữ tử đợi gả đấy.”

 

“Kha Minh và thủ hạ của hắn là do ngươi gi*ết sao?”

 

Vẻ ôn nhu nho nhã ngày thường của hắn giờ đây đang cố gắng kìm nén cơn giận bộc phát.

 

“Ồ?”

 

Ta bừng tỉnh vỗ trán.

 

“Phải rồi, ta nhận tiền của ngươi nên phải giúp ngươi lấy giải dược chứ.”

 

Ta lấy từ trong ngực ra miếng ngọc bội và giải dược:

 

“Nhanh nhỉ? Ta nhận tiền rồi nên thức đêm làm việc luôn đấy.”

 

“Với võ công của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể lấy giải dược mà không cần gi*ết người. Tại sao lại phải gi*ết?”

 

“Bốp!”

 

Ta tức giận vỗ bàn đứng dậy.

 

“Xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của ta. Chuyện trộm mèo bắt chó, sát thủ như ta xưa nay không làm.”

 

Hắn tức đến mức mặt mày xanh lét, ngón tay run run chỉ vào ta.

 

“Vậy còn đám ám vệ của hắn thì sao?”

 

“Ám vệ của hắn tất nhiên sẽ cản đường ta, nên ta phải ra tay trước.”

 

Ta vỗ vai hắn an ủi.

 

“Chuyện nhỏ thôi, ta không lấy tiền của ngươi đâu, đừng nhăn nhó như vậy.”

 

“Ngoan nào, mau uống giải dược đi.”

 

Ta thấy hắn vẫn chưa vui, thì nhẹ nhàng vỗ mặt hắn.

 

“Chúng ta còn phải làm việc nữa, hai mươi bảy vị khách kia đang chờ sốt ruột rồi.”

 

“Hết thuốc chữa.”

 

Trong mắt hắn đầy thất vọng, xoay người định rời đi.

 

Ta lập tức ép hắn lên bàn sách, thân mình áp sát, ánh mắt dịu dàng khi nãy liền tan biến sạch sẽ.

 

“Những cô nương đó đều đang chờ trở thành Thái tử phi của ngươi đấy.”

 

Ta hất cằm hắn lên, vẻ khinh thường hiện rõ.

 

“Ngươi có muốn ta dùng kiệu Phượng loan ân sủng để rước ngươi đi không?”

 

“Ngươi biết thân phận của ta từ khi nào?”

 

Hắn theo bản năng muốn lùi lại, nhưng bị ta ép sát hơn.

 

“Trước khi ra tay, xác định thân phận mục tiêu là điều cơ bản.”

 

Ta nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

 

“Làm sát thủ, ta là chuyên nghiệp đấy.”

 

“Gi*ết Thái tử mà ngươi cũng chỉ lấy bốn mươi lượng thôi sao?”

 

Không hiểu sao, hắn đột nhiên để ý đến giá trị bản thân mình.

 

“Sao ngươi lại có tư tưởng người trên kẻ dưới như vậy?”

 

Ta tiếc nuối buông hắn ra.

 

“Tư tưởng của ngươi thấp quá rồi. Chớ nói Thái tử, ở chỗ ta, thiên tử hay thứ dân cũng cùng một giá cả.”

 

Hắn nở nụ cười tự giễu, nắm lấy tay ta rồi buông xuống đầy chán nản.

 

“Hoàng huynh của ta chi mười vạn lượng vàng cũng không thể hại được ta, không ngờ ta lại bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay.”

 

Ta lập tức đỡ hắn ngồi xuống, khéo léo giúp hắn xoa bóp vai.

 

“Chủ thuê ở đâu, ta đi tự tiến cử bản thân.”

 

Lời vừa dứt, một mũi tên bắn xuyên qua bàn sách trước mặt ta, mưa tên dày đặc lập tức ập tới.

 

Ta tung một cước đá bay bàn sách chắn lấy mưa tên.

 

“Nhiều người dám ngang nhiên hành thích ngươi như vậy, ngươi quả thực chỉ đáng giá bốn mươi lượng.”

 

“Trên tên có ký hiệu của Bắc Vực, chúng đến để gi*ết ngươi.”

 

Hắn nhìn thấy dấu hiệu chói mắt trên mũi tên.

 

“Thuận tiện diệt trừ ta, một Thái tử che giấu thân phận.”

 

“Sao ngươi không nói sớm?”

 

Ta lập tức đẩy hắn vào dưới gầm giường, xoay người xông thẳng ra cửa.

 

“Ngươi sẽ ch*ết đấy!”

 

Hắn muốn ngăn cản, nhưng ta đã biến mất.

 

10

 

Khi gặp lại hắn, ta đã ở trong một ngôi miếu hoang trên núi.

 

Ta dựa vào cây cột, cảnh giác nhìn đám thị vệ đen kịt sau lưng hắn.

 

“Bị thương rồi sao?”

 

Giọng nói của hắn phảng phất sự quan tâm.

 

“Không, đám người đó không làm gì được ta.”

 

Ta cười, nhưng lập tức ngã thẳng xuống đất, những mũi tên trên lưng rung lên theo nhịp ngã.

 

“Ngươi suýt nữa thì bị bắn thành nhím rồi.”

 

Hắn bế ta lên trong tư thế ngang người, cẩn thận kiểm tra.

 

“May mà chưa trúng chỗ hiểm.”

 

“Ta đang học theo Thuyền cỏ thu tên, ngươi có tin không?”

 

Ta yếu ớt dựa vào ngực hắn.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page