Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ra tay đi.”
“A Giản…”
Diệp Đình Đình bật khóc, nước mắt rơi như mưa, cầm con d.a.o, bàn tay run rẩy không dám nhúc nhích.
Quý Văn Giản nhìn cô ta, mỉm cười dịu dàng như ngày thường, nói: “Đình Đình, anh yêu em.”
Hắn bước lên một bước, ôm chặt lấy cô ta trong vòng tay.
“A Giản, em… em không muốn c.h.ế.t…”
“Đừng sợ, có anh ở đây…”
Ngay khoảnh khắc lời hắn còn chưa dứt, m.á.u tươi bắn ra tung tóe.
Quý Văn Giản không chút do dự cầm con d.a.o găm trên tay, đ.â.m thẳng vào tim của Diệp Đình Đình.
Đôi mắt Diệp Đình Đình trợn tròn, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin và phẫn nộ.
Cô ta dần ngã xuống đất, m.á.u nhuộm đỏ cả một vùng.
Ngay trước khi c.h.ế.t, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Văn Giản.
Đôi mắt ấy đầy căm hận, bàng hoàng, và nhiều hơn cả là không cam lòng.
Bố tôi bước lên, cúi xuống kiểm tra.
Sau khi xác nhận cô ta đã c.h.ế.t, ông ấy hừ lạnh một tiếng, giọng đầy chán ghét: “Cô là thứ gì chứ? Còn dám ức hiếp con gái của tôi!”
Còn Quý Văn Giản, sau khi làm xong tất cả, hắn lập tức ngã khuỵu xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hắn gục đầu dưới chân, bám chặt lấy chiếc váy trắng tinh của tôi, khóc lóc cầu xin: “Thiến Thiến, vợ ơi, tất cả là lỗi của anh! Là anh nhất thời mờ mắt, là cô ta dụ dỗ anh… Em tha cho anh đi…”
“Anh xin thề, từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ nhìn đến bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nếu anh vi phạm lời thề này, em muốn xử lý anh thế nào cũng được…”
Cậu thiếu niên từng kiêu ngạo và cao quý kia, lúc này đây đã phải cúi đầu khuất phục, đánh mất tất cả sự tôn nghiêm của mình.
Tôi không nhịn được cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh biết không, Quý Văn Giản? Có thể anh sẽ không tin, nhưng lẽ ra anh đã có thể có được sự giàu có vô tận và thậm chí là trường sinh bất tử.”
Lời nói của tôi như một lưỡi d.a.o sắc bén, chậm rãi đâm vào tâm trí đang sụp đổ của hắn.
Nhìn đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng và hối hận kia, tôi khẽ mỉm cười.
“Đáng tiếc thay, chính tay anh đã hủy hoại tất cả.”
Nói xong, tôi quay sang các vị tổ tiên đang đứng vây quanh, mỉm cười tuyên bố: “Lễ thành, đưa vào động phòng đi.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt đã tắt lịm của Quý Văn Giản bỗng lóe lên một tia sáng của hy vọng.
Hắn ngẩng đầu lên, giọng run rẩy nhưng tràn ngập vui mừng: “Động phòng? Thiến Thiến, em tha thứ cho anh rồi phải không?”
Tôi khẽ gật đầu, nụ cười trên môi đầy vẻ bí hiểm: “Đúng vậy. Theo quy định của gia tộc chúng tôi, chú rể chỉ cần ở bên tất cả các vị tổ tiên có mặt hôm nay, ngủ với từng người một, thì sẽ được ban cho sự trường sinh bất tử.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, cố ý hỏi: “Quý Văn Giản, anh có nguyện ý không?”
Trước đây, tôi từng nghĩ rằng đây sẽ là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.
Rằng hắn sẽ thà c.h.ế.t chứ không bao giờ chịu khuất phục.
Nhưng giờ phút này, hắn lại gật đầu lia lịa, không hề do dự, giọng nói đầy khát cầu và tham lam: “Anh nguyện ý! Anh nguyện ý!”
16.
Chẳng bao lâu, các vị tổ tiên đã dẫn Quý Văn Giản vào động phòng.
Bãi cỏ từng nhộn nhịp tiếng cười nói lúc này trở nên vắng lặng, không còn một bóng người.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, bất giác nhớ về một đêm nào đó.
Cũng là một buổi tối như thế này, có một chàng trai đỏ mặt, khẽ nói với tôi: Anh thích em.
Rõ ràng mới chỉ hai năm trôi qua, vậy mà dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Tôi im lặng quay người, bước chậm rãi về phía căn phòng.
Ở ngoài cửa động phòng, tình cờ gặp dì của mình.
Dì ấy nhỏ hơn mẹ tôi mười tuổi, từ nhỏ chính dì là người đã chăm sóc tôi lớn lên, tình cảm của chúng tôi vô cùng thân thiết.
Tôi nhìn dì, nhẹ giọng hỏi: “Sao dì không vào trong?”
You cannot copy content of this page
Bình luận