Những Người Bất Tử

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Chương 3:

Bạn thân kiêm bạn cùng phòng của tôi, Diệp Đình Đình, luôn nói rằng hắn là một người đàn ông hoàn hảo, khuyên tôi phải biết trân trọng người ta. 

 

Vậy mà bây giờ, sau khi vừa ân ái với tôi chỉ vài tiếng trước, hắn lại đang lén lút với một người phụ nữ khác.

 

Đầu óc như muốn nổ tung.

Tôi chuẩn bị lao xuống, hỏi thẳng tại sao lại đối xử với tôi như vậy, thì đột nhiên nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ trong vòng tay hắn.

 

Sao lại là Diệp Đình Đình?

 

Tôi nhớ rất rõ, khi mới quen Quý Văn Giản, chính Diệp Đình Đình đã khuyên rằng hắn quá nghèo, bảo tôi đừng “làm từ thiện”.

Mỗi lần tôi cãi nhau với gã đàn ông, cô ta cũng hùa vào mắng cùng, nói hắn không biết trân trọng tôi.

 

Vậy mà bây giờ, hai người họ lại dây dưa với nhau như thế này.

Nhìn động tác thân mật đến ghê t.ở.m kia, có lẽ họ đã sớm lên giường với nhau từ lâu rồi.

Chuyện này bắt đầu từ khi nào chứ?

 

Trong lúc tôi còn đang sốc đến c.h.ế.t lặng, chợt nghe thấy giọng Diệp Đình Đình hỏi: “A Giản, cô ta đồng ý rồi à?”

 

“Đồng ý rồi, bọn anh dự định mùng 9 sẽ đi đăng ký kết hôn.”

 

“Chỉ cần nghĩ đến việc anh sắp kết hôn với cô ta, em buồn đến mất ngủ. Tại sao chứ? Tại sao cô ta lại có mọi thứ? Sinh ra đã có quá nhiều tiền, còn chúng ta thì phải vất vả đến như vậy? Tại sao?”

 

Gia tài nhà tôi, không phải từ trên trời rơi xuống.

Đó là thành quả mà các thế hệ trong gia tộc đã nỗ lực tích lũy qua bao nhiêu năm.

 

Trước đây, gia đình tôi cũng từng trải qua chiến loạn và ly tán, bị người đời xem như kẻ dị loại.

Chúng tôi đã chứng kiến sự đổi thay của thời đại, chịu qua biết bao cay đắng và khổ đau.

Dù vậy, chúng tôi vẫn luôn tích cực làm từ thiện.

 

Ở trường, tôi rất nhiệt tình giúp đỡ thầy cô và bạn bè, luôn đối xử chân thành với mọi người.

Tại sao? Tại sao bây giờ, có tiền lại trở thành tội lỗi của tôi?

 

Tôi ngẩn người suy nghĩ, thì thấy Diệp Đình Đình lại ấm ức dựa vào lòng Quý Văn Giản, khóc nức nở: “Xin lỗi, vì em mà anh đã hy sinh quá nhiều rồi.”

 

“Đừng nói những lời ngốc nghếch ấy.”

Quý Văn Giản dịu dàng xoa đầu cô ta, ôm chặt vào lòng.

 

Động tác dịu dàng này, tôi chưa bao giờ thấy hắn làm với mình.

Trước mặt tôi, hắn luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo.

Tôi từng nghĩ đó là vì hắn muốn giữ chút lòng tự trọng đáng thương của mình.

Nhưng hóa ra, không phải như vậy.

 

“Anh làm tất cả là vì tương lai của chúng ta. Em chịu đựng thêm một chút nữa thôi. Chờ anh kết hôn với cô ta xong, tiền của cô ta cũng sẽ là của anh.” 

 

“Một khi cô ta gặp sự cố gì đó, anh sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp của khối tài sản ấy. Đến lúc đó, tiền của anh cũng chính là của em.” 

 

“Chúng ta sẽ không còn phải nịnh bợ cô ta, không phải sống trong cảnh bị cô ta bố thí nữa.”

 

Nịnh bợ, bố thí…

 

Trong bóng tối, tôi không kìm được bật cười.

Thì ra, lòng tốt của tôi, trong mắt các người, lại chỉ là bố thí sao?

 

08.

 

Chiều hôm sau, tôi hẹn Diệp Đình Đình ra ngoài.

 

“Đình Đình, tôi và Quý Văn Giản sắp kết hôn rồi!”

 

Nói xong, tôi giơ chiếc nhẫn cầu hôn trên tay lên khoe, còn cố ý nghiêng người, áp sát vào Quý Văn Giản.

 

Quả nhiên, sắc mặt Diệp Đình Đình lập tức trở nên khó coi.

Trong ánh mắt cô ta, sự ghen tị và không phục gần như tràn ra ngoài, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì.

 

“Thật sao? Tuyệt quá! Chúc mừng hai người nhé!”

 

Nếu không phải tận mắt chứng kiến chuyện đêm qua, có lẽ tôi đã thực sự bị cô ta lừa.

 

Tối qua, sau khi trở về phòng, tôi lập tức liên hệ với thám tử tư, sáng nay vừa nhận được toàn bộ tư liệu.

 

Hóa ra, Quý Văn Giản và Diệp Đình Đình không chỉ là bạn học tiểu học và trung học, mà còn là thanh mai trúc mã của nhau.

Họ một lòng muốn thay đổi xuất thân nghèo khó của mình.

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page