Kiến Cỏ Xoay Chuyển Càn Khôn

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

 

Đoàn người hùng hổ ban đầu giờ đã tan tác, còn ta thì nhẹ nhàng mở được một con đường m*áu giữa vòng vây. 

 

“Về nói với chủ thuê các ngươi, bây giờ hắn là người của ta. Nếu muốn lấy mạng hắn thì đến thương lượng trực tiếp với ta.”

 

Hắn ngước nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ, như thể đang nhìn thấy vị chúa cứu thế. 

 

“Cô nương thật có nghĩa khí, dám vì bảo vệ ta mà đoạn tuyệt quan hệ với thế lực khác.”

 

“Ta sẽ không để ngươi bị tổn thương dù chỉ một chút.”

 

Ta dịu dàng đỡ hắn đứng dậy, cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị thương hay không.

 

“May là ngươi không hề hấn gì. Nếu làm lỡ thời gian đến gặp chủ thuê thứ hai, ta sẽ phải đền tiền vi phạm khế ước đấy.”

 

“Chủ thuê thứ hai?”

 

Ta lấy từ trong ngực áo ra một xấp danh sách các nữ khách hàng. 

 

“Lúc ngươi ngủ, ta đã điều tra rõ những nữ nhân trong thành có cảm tình với ngươi. Tổng cộng có hai mươi bảy người.”

 

“Xét thấy thân thể ngươi quá yếu, ta quyết định mỗi ngày chỉ cho ngươi phục vụ năm người thôi.”

 

Hắn nghe xong, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

 

Ta tiện tay đỡ lấy hắn, ôm vào lòng như bế một con mèo con. 

 

“Hôm nay mới có một người thôi, ngươi cũng quá kém cỏi rồi.”

 

7

 

Khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã ở trong y quán.

 

Ta vừa ngân nga tiểu khúc vừa xoa đầu hắn.

 

“Trúng nhiều độc như vậy mà vẫn còn sống, mạng ngươi cứng thật.”

 

Ta cầm sách đồ trên tay, thích thú xem xét.

 

Hắn hoảng hốt giật lấy sách đồ từ tay ta, khi phát hiện ta cầm ngược thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Ngươi không biết chữ à?”

 

“Ngươi mới không biết chữ!”

 

Ta tức giận đứng bật dậy.

 

“Vậy chữ này đọc thế nào?”

 

Hắn chỉ vào một chữ trên bản đồ.

 

“Vương Khả Khẩu Điểu.”

 

Ta trả lời chắc nịch đầy kiêu hãnh. Ai lại đặt tên kỳ lạ như vậy chứ?

 

“Hắn gọi là Kha Minh.”

 

Hắn nhẹ nhàng thở dài.

 

“Tên này nghe quen quen, có phải nhân vật lớn từ phương Bắc đến gần đây không?”

 

Ta càng thêm hứng thú.

 

“Ngươi đắc tội với hắn thế nào mà hắn lại hạ độc ngươi?”

 

Hắn mỉm cười, đưa sách đồ trở lại cho ta:

 

“Những gì ngươi muốn biết đều ở trong đó, tự mình xem đi.”

 

“Hừ, ngươi tưởng ta không đọc được sao.”

 

Ta nhét sách đồ vào trong người, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

 

“Hành tẩu giang hồ, võ công mới quan trọng. Nào, ta dạy ngươi mấy chiêu phòng thân.”

 

Ta dùng dao găm đ*âm vào không khí, sau đó đưa nó cho hắn.

 

“Đ*âm ta, như ta vừa làm ấy.”

 

Hắn yếu ớt đ*âm vài cái, khiến ta nhíu mày, bụng ta bất ngờ kêu “rột rột” một tiếng.

 

“Đi, trước tiên đưa ngươi đi ăn đã.”

 

Trên con phố phồn hoa, bóng dáng các ám vệ ẩn nấp khắp nơi.

 

“Biết nhau lâu như vậy, ta còn chưa giới thiệu.”

 

Hắn mỉm cười ôn nhu, ánh mắt đầy chân thành.

 

“Ta là đích tử của một thế gia ở Giang Hoài, hiện tại gia tộc tranh quyền đoạt lợi, ta phải tạm thời tránh họa đến nơi này.”

 

Sợ ta không tin, hắn lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực.

 

Ta sờ vào miếng ngọc bội thượng phẩm kia, cười đầy thâm ý.

 

“Ta không quan tâm ngươi là ai, ta chỉ quan tâm ngươi có thể cho ta thứ ta muốn hay không.”

 

Ta tiện tay nhét ngọc bội vào ngực áo.

 

“Coi như trừ tiền thuốc cho ngươi.”

 

“Miếng ngọc này đáng giá vạn lượng, thuốc gì mà đắt vậy?”

 

“Thuốc cứu mạng làm sao có thể dùng tiền bạc để cân đong đo đếm được?”

 

Ta đau lòng lắc đầu.

 

“Ngươi thật là một nam tử thực dụng.”

 

Hắn vừa định mở miệng nói, ánh mắt bỗng dừng lại ở phía sau ta.

 

“Người bán kẹo hồ lô kia cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, có phải sát thủ do kẻ đứng sau phái tới không?”

 

Ta chột dạ gật đầu:

 

“Ngươi ở đây đợi ta, ta đi dò xét một chút.”

 

Trong con hẻm vắng vẻ, mùi hương của canh củ sen lan tỏa khắp không gian.

 

Ta ôm cả xâu kẹo hồ lô, vừa đi vừa ăn ngon lành.

 

“Sát thủ thích ăn đồ ngọt, đúng là hiếm gặp.”

 

Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một hộp thuốc nhỏ.

 

“Ăn đồ ngọt sẽ bị đau răng, sau này ăn xong thì dùng cái này vệ sinh một chút.”

 

“Ta nghi ngờ trong kẹo hồ lô có tin tình báo, tuyệt đối không phải vì ta thích ăn đâu.”

 

Đột nhiên, răng ta đau nhói:

 

“Ngươi đúng là mỏ quạ đen.”

 

Hắn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, đặt thuốc vào trong miệng ta.

 

“Đừng ăn đồ ngọt nữa, răng ngươi có vấn đề rất nghiêm trọng đấy.”

 

Ta đứng im nghe hắn nói, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng.

 

“Nhìn thế này, ngươi cũng đáng yêu đấy chứ.”

 

Hắn đưa tay định xoa đầu ta.

 

Ta lập tức quật hắn ngã xuống đất bằng một cú quăng vai.

 

“Đảo phản thiên cương!”

 

8

 

Trong doanh trại tạm thời của Kha tướng quân, không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn.

 

“Giải dược ở đâu?”

 

Ta dùng lưỡi dao sắc bén nâng cằm hắn lên.

 

“Thái tử vô dụng kia mà cũng có được thủ hạ lợi hại như ngươi.”

 

Trên khuôn mặt hắn bê bết máu me:

 

“Có tin ta chỉ cần rung chuông một cái, thân vệ của ta sẽ chặt ngươi ra thành tám mảnh không.”

 

“Chuông ở đâu?”

 

Ta giả vờ hoảng sợ, đập đầu hắn thẳng xuống đất.

 

Ta đá hắn sang một bên, từ dưới thân hắn lôi ra một chiếc hộp nhỏ.

 

“chậc chậc, làm bằng vàng sao?”

 

Ta đặt chiếc chuông lên bàn:

 

“Ngươi giao giải dược ra đây, ta trả chuông lại cho ngươi.”

 

“Thật chứ?”

 

Trong mắt hắn lóe lên tia khát khao sống sót.

 

“Ta xưa nay không lừa người.”

 

Ta cười dịu dàng đầy thân thiện.

 

“Giải dược ở ngăn bí mật dưới bàn.”

 

Ta xoay người tìm kiếm, hắn lập tức giật chiếc chuông từ mặt đất và lắc mạnh.

 

Thế nhưng, dù hắn có lắc thế nào, xung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page