1
Ta là một sát thủ lạnh lùng với sắc đẹp và trí tuệ song hành, võ công và tài năng cùng tỏa sáng.
Thế nhưng lúc này, trên đường theo dõi mục tiêu, ta bị một nữ nhân yếu ớt cản đường.
“Ngươi cũng đang theo dõi hắn à? Ngươi cũng thích hắn sao?”
Đồ điên từ đâu ra vậy chứ!
Ta vừa định rút đao gi*ết nàng, lại bị hai mươi vạn lượng bạc trắng đột ngột ném vào mặt.
“Cầm tiền rồi biến đi!”
Trời ạ, hóa ra đây là kim chủ mẫu thân mà ta chưa từng gặp mặt!
Ta dứt khoát nhét bạc vào túi, bao năm rèn luyện của sát thủ cũng không che giấu nổi khóe miệng đang nhếch lên.
“Hay là ta đưa hắn đến giường của ngươi? Cầm tiền này mà không làm gì, ta cũng thấy áy náy.”
Bà ta ngại ngùng đáp:
“Không ổn lắm đâu, hắn là tình nhân trong mộng của bao quý nữ trong thành đấy.”
“Ta gi*ết người còn không ai phát hiện, việc nhỏ này đảm bảo làm gọn gàng, không để ai hay biết.”
Tình nhân trong mộng của tất cả quý nữ ư?
Nếu mỗi ngày ta lại đưa hắn đến giường của một quý nữ khác, chẳng phải ta sẽ phát tài sao?
2
Đến khi ta tìm được vị công tử kia, hắn đang bị đám đồng liêu sát thủ của ta bao vây.
Mũi chân ta điểm một cái, phi thân giành lấy phi vụ này.
Vậy mà hắn đột nhiên chắn trước mặt ta, dù sợ đến phát run nhưng vẫn không nhúc nhích nửa bước.
“Cô nương mau chạy đi, bọn họ là sát thủ!”
“Đồ ngốc, nàng ta cũng là sát thủ.”
Tên cầm đầu áo đen căm hận trừng mắt nhìn ta:
“Ngươi thật vô sỉ, lúc cần ra tay thì không thấy đâu, đến khi mọi việc sắp thành thì đến cướp đơn, có chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy?”
“Mỗi ngày ta chỉ làm sát thủ bốn canh giờ, thời gian còn lại làm tiêu sư giao hàng, cướp đơn này là phù hợp với đạo đức nghề tiêu sư.”
Lời vừa dứt, bọn chúng liền vung đao xông về phía ta.
Chậc chậc, với đóa hoa xinh đẹp như ta mà cũng nỡ xuống tay, thật đúng là tội ác tày trời.
Chỉ trong nháy mắt, đám sát thủ đã nằm la liệt dưới đất.
Hắn kinh ngạc nhìn bốn phía, ánh mắt dần trở nên minh mẫn.
“Ta gi*ết người rồi!”
Hắn nhìn đôi tay dính đầy máu, bi thương thốt lên:
“Ta không thể quay về được nữa!”
“Đừng nói nhảm.”
Ta túm lấy tay hắn lau thử, vết thương lập tức lộ ra.
“Máu này có giọt nào là của người khác đâu?”
“Ta thấy cô nương là người lương thiện, sau này đừng làm sát thủ nữa, làm hộ vệ cho ta đi?”
Đôi mắt đào hoa kia tựa như chứa cả bầu trời đầy sao.
Hèn gì có nhiều cô nương thích hắn như vậy, dung mạo quả thực không tệ.
“Đừng lải nhải nữa.”
Ta nhanh nhẹn trói chặt tay chân hắn lại.
“Không phải ngươi nói ngươi đang làm tiêu sư sao?”
Hắn nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Đúng vậy, hàng cần giao chính là ngươi.”
Ta giơ tay định dán miếng cao dán thuốc lên miệng hắn.
“Ngươi cũng phải để ta ch*ết cho minh bạch chứ.”
Nghe đến chữ “ch*ết”, đạo đức nghề nghiệp của một sát thủ như ta đột nhiên trở lại.
“Thật ra cũng chưa chắc là ch*ết. Ta nhận hai vụ, vụ thứ nhất trả ta bốn mươi lượng, cần thi thể của ngươi.”
Ta xoa cằm:
“Còn vụ thứ hai thì…”
“Bốn mươi lượng?”
Hắn kinh ngạc ngắt lời ta.
“Ơn cứu mạng này, ta không gì báo đáp, nhà ta tiền bạc nhiều vô kể, ngươi muốn gì ta cũng cho.”
Trong lòng ta lập tức nảy sinh ý nghĩ.
Chủ thuê cần một đêm xuân tiêu, đánh ngất rồi giao cũng vô dụng, phải để hắn cam tâm tình nguyện mới được.
“Ngươi đã nói là ơn cứu mạng, vậy không bằng lấy thân báo đáp đi.”
Lời ta vừa dứt, lập tức thấy hắn đỏ bừng mặt mày, đầy vẻ thẹn thùng.
“Ta đếm đến ba.”
Hắn gật đầu như tiểu nương tử đáng thương bị người đoạt đi.
3
Ta đưa hắn tới khuê phòng của quý nữ kia.
“Vào trong nhớ thể hiện cho tốt, đừng để chủ thuê ta thất vọng.”
Nghe vậy, hắn bỗng co chân bỏ chạy..
Ta vội kéo hắn lại khi hắn gần chạy tới cổng viện.
“Nếu ta biết vụ thứ hai lại liên quan đến thân thể ta, thì ta tuyệt đối không đến.”
Hắn như một nam tử liệt tiết, kéo chặt áo mình.
“Dám nuốt lời thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Vừa định khiêng hắn vào phòng, ta bỗng nhìn thấy bộ y phục rách nát đầy vết thương trên người hắn.
Hắn đáng thương ngước nhìn ta, ánh mắt như đang nói:
“Ngươi thực sự nhẫn tâm sao?”
Ta bỗng thấy chột dạ, vỗ mạnh lên đùi mình.
“Quên mất chưa cho ngươi tắm, nếu hôi quá làm chủ thuê chê bai thì sao?”
“Người đến rồi sao?”
Giọng nói yểu điệu của quý nữ vang lên từ trong phòng.
“Ta làm việc, người cứ yên tâm.”
Ta nhanh chóng nhét thứ gì đó vào miệng hắn, trói chặt tay và đẩy hắn vào phòng.
Quý nữ nhìn hắn nằm trên đất, đầy thương tích, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau lòng, rồi giận dữ trừng mắt nhìn ta.
Ta hoảng hốt giơ tay:
“Không phải ta đánh, người đừng nhìn hắn thế này, rửa ráy sạch sẽ vẫn có thể dùng được.”
“Ngươi lui xuống đi.”
Quý nữ rưng rưng nước mắt đỡ hắn dậy.
Vừa bước ra cửa, ta bỗng quay trở lại.
“Chỉ cần hai lượng bạc, ta có thể giúp ngươi tắm rửa cho hắn.”
Quý nữ giận đến nỗi đá cửa “rầm” một cái:
“Cút!”
Ta đứng ngoài cửa, đầy vẻ khó hiểu.
Lẽ nào nàng ta giận vì ta không nên đòi tiền sao?
Haizz, sớm biết thế ta đã không đòi, còn định nhờ nàng ấy giới thiệu thêm khách hàng sau này.
4
Hắn bước chậm rãi ra khỏi bồn tắm trong khuê phòng, dáng vẻ bình thản ung dung hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
“Thuộc hạ nhận được tin, có người bỏ ra một vạn tám ngàn lượng mua mạng của điện hạ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận